Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn:

“Vội cái gì? Còn chưa tới giờ lành mà.”

Giờ lành được Khâm Thiên Giám chọn cho Mục Chiêu hôm nay là giờ Tỵ tam khắc.

Ninh An Hầu phủ tiếp đón vô số gương mặt quen thuộc, đều là những người từng dự tiệc cưới của ta và Mục Chiêu năm xưa.

Nhìn thấy ta, trên mặt họ hoặc lúng túng, hoặc ngại ngần.

Còn ta, gương mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, mời trà đón khách.

Có vị mệnh phụ nhỏ nhẹ an ủi ta, bảo ta không cần phải tỏ ra kiên cường.

Nhưng ta thực lòng vui mừng.

Ta đến thế giới này đã hơn mười năm, rốt cuộc cũng có thể trở về quê nhà.

Ta đã quá mỏi mệt khi sống nơi này.

Ngồi nơi vị trí chủ mẫu, trên bàn án bên cạnh là bài vị của phụ mẫu Mục Chiêu.

Còn trong tay ta, chính là thánh chỉ mà Mục Chiêu từng khẩn cầu ta viết cho hôn sự giữa hắn và Tiêu Khinh Tuyết.

Vì Tiêu Khinh Tuyết, Mục Chiêu quả thực chuyện tày đình gì cũng dám làm!

Nay hắn nắm giữ đại quyền của Đại Tề, đến tội giả truyền thánh chỉ – vốn là trọng tội tru di – hắn cũng dám phạm vào.

Hắn cùng Tiêu Khinh Tuyết thành hôn, lại bắt ta tự tay viết thánh chỉ tứ hôn cho họ.

Quả đúng là sát nhân diệt tâm!

Bấy nhiêu năm qua, tính tình Mục Chiêu, ta đã hiểu thấu đáo.

Hắn chẳng qua chỉ muốn bào mòn ngạo khí trong xương tủy ta mà thôi.

Dù sao thì thuở ban đầu, bao nhiêu năm hắn chỉ là một con chó trung thành quẩn quanh sau lưng ta mà khúm núm gật đầu.

Chỉ tiếc, Mục Chiêu cho dù có trèo lên được đỉnh cao quyền thế, vẫn không hiểu được một đạo lý.

Ấy là: “Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà!”

“tỷ, mời dùng trà!”

Sau khi Mục Chiêu cùng Tiêu Khinh Tuyết bái thiên địa xong, đến lượt họ kính trà cho ta.

Tiêu Khinh Tuyết hôm nay hoàn toàn khác hẳn mọi ngày, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu, mà ngẩng cao đầu, đưa chén trà ngang trước mặt ta.

Khóe môi ta cong lên, nhận lấy chén trà.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta đổ thẳng chén trà đó lên đầu Tiêu Khinh Tuyết.

“Vậy thì chúc đôi cẩu nam nữ các ngươi đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không rời!”

Chớp mắt, trời đất tối sầm, như đêm đen giáng hạ.

Kỳ lạ thay, dị tượng “Thất tinh liên châu” vốn phải xuất hiện vào ban đêm, lại hiện ra đúng khoảnh khắc này.

Giữa bóng tối mịt mùng, một thanh âm vang vọng từ ngoài viện truyền vào, như sấm dậy giữa trời quang:

“Ninh An Hầu Mục Chiêu, ngươi dám chuyên quyền nhiếp chính, lộng hành triều cục, Trưởng công chúa Kỳ Dương phối hợp Đại tướng quân Liễu Thanh đến bắt nghịch tặc!”

Ngay trong khoảnh khắc Mục Chiêu từ đỉnh cao quyền lực ngã xuống, ta – Cố Lăng – đã kịp thời rời khỏi thế gian này.

Vào lúc Mục Chiêu nghĩ rằng ta đã ngoan ngoãn quy thuận, chính là khi ta âm thầm ghi lại hết thảy tội trạng của hắn trong những năm tháng lộng quyền áp chế thiên tử, chấp chính triều cương.

Thừa lúc hắn mải mê chuẩn bị đại hôn với Tiêu Khinh Tuyết, ta lẻn vào thư phòng của hắn, đánh cắp binh phù.

Sau đó đem binh phù cùng tội trạng viết thành cáo trạng, bỏ vào phong thư, phái người đưa đến phủ Trưởng công chúa.

Chuyện kết thúc trong bóng tối dày đặc, rồi ánh sáng rốt cuộc phá tan đêm đen.

Mọi người ngoảnh đầu lại nhìn, vị phu nhân chủ mẫu ngồi trên cao kia, đã lặng lẽ biến mất trong đêm đen vô tận.

Nàng để lại, chỉ là một chiếc trâm gỗ sứt mẻ vỡ đôi nằm lặng lẽ trên đất.

Chiếc trâm ấy, chính là vật năm xưa thiếu niên trong đống rác từng tặng nàng.

Dưới chiếc trâm, là một tờ thánh chỉ chói mắt.

Trên thánh chỉ, nét chữ tiểu khải uyển chuyển, đề rằng:

【Hòa ly thư:

Yến thu tàn, rượu xanh một chén lệ thấm khăn.

Xin quỳ dập đầu ba nguyện:

Một nguyện lang quân tâm nguyện bất thành,

Hai nguyện tân nương sớm đoạn trường sinh mệnh,

Ba nguyện như nhạn thu xuân,

Năm năm tháng tháng, không gặp lại nhau.】

Ngoại truyện

1. Từ nay không trèo núi cao nữa

Ta đã về nhà rồi.

Dù ở thế giới khác rất lâu, nhưng khi quay về hiện tại, trong thế giới thật chỉ mới trôi qua mười mấy ngày.

Khi ta xuyên không, vừa đúng lúc đang kỳ nghỉ hè.

Ta cùng bằng hữu đi leo núi, đến lưng chừng núi thì trượt chân, rơi xuống vực sâu.

May mắn thay, những người bạn đồng hành tìm được ta kịp thời, đưa tới bệnh viện.

Ta được cứu sống, mê man hôn mê suốt hơn mười ngày.

Hôm nay rốt cuộc cũng tỉnh lại.

“Lăng Lăng à! Bảo bối của mẹ, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”

Tên thật của ta ở hiện tại cũng là Cố Lăng.

Tỉnh lại, trước mắt ta là mẹ , 2 dòng lệ nhòa gương mặt.

Ba thì đứng nơi góc phòng, lặng lẽ lau nước mắt.

“Ba mẹ, con đã về rồi… để ba mẹ phải lo lắng rồi.”

Ba dùng bàn tay thô ráp vuốt ve gò má ta.

“Về sau đừng trèo mấy ngọn núi cao không với tới ấy nữa… nếu con lại ngã xuống lần nữa, thì ba mẹ biết sống sao đây?”

Ta mỉm cười, cong cong môi mà nói:

“Vâng, ba. Từ nay về sau, con không trèo nữa đâu.”

2. Ta vốn chỉ là bụi trần

Ngày Mộ phủ bị tra xét tru di, ta cùng Khinh Tuyết – bằng hữu thuở nhỏ – đang chơi đùa nơi ngoại ô.

Đang chơi đến cao hứng, ta bỗng thấy nha hoàn thân cận của mẫu thân vội vàng chạy đến.

Nàng nói: “Thiếu gia, đừng trở về phủ, vĩnh viễn chớ quay về nữa!”

Khinh Tuyết thông tuệ, lập tức đoán ra nhà ta tất có biến cố, bèn đưa ta trốn vào một ngôi miếu đổ trên núi.

Nhờ sự cưu mang của Khinh Tuyết, ta nương thân nơi miếu hoang ba ngày.

Thế nhưng sau đó, chẳng rõ vì cớ gì, nàng không bao giờ quay lại tìm ta nữa.

Để sống sót, ta từng trộm bánh bao nơi đầu phố, giật lấy kẹo hồ lô từ tay hài đồng.

Ta bị người ta rượt đánh, bị đánh đến máu me be bét, da thịt rách nát.

Nhưng ta vẫn muốn sống.