QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

7.

Ngày ba mươi tháng Tám, cũng là ngày cuối cùng ta còn ở lại thế giới này.

Trong Hầu phủ đèn hoa rực rỡ, khắp nơi tất bật, người người bận rộn.

Ta lại trốn trong phòng, hưởng thụ chút tĩnh lặng cuối cùng.

Chỉ là, Tiêu Khinh Tuyết không biết điều, lại tìm tới tận cửa.

“Tỷ tỷ, hôm nay chuyện trong phủ vẫn phải làm phiền tỷ nhiều rồi.”

“Có phải ta cưới vợ đâu, ngươi phiền ta làm gì?” – ta không khách khí gì mà đáp lại.

“Nhưng tỷ dù sao cũng là nữ chủ nhân của Hầu phủ, đang nắm giữ quyền nội viện kia mà.”

Cửa phòng còn chưa bước vào, nàng đã nghĩ đến quyền trung khố trong tay ta rồi.

Dù sao ngày mai ta cũng rời đi, nhường cho nàng thì cũng chẳng sao.

Ta vào trong phòng, lấy ra tín vật tượng trưng cho quyền chưởng quản nội vụ Hầu phủ, tiện tay ném cho nàng.

Tiêu Khinh Tuyết nhận lấy, vẻ mặt mãn nguyện mà lui xuống.

Còn ta, cũng vui vẻ được một phen thanh nhàn.

Đã là ngày cuối cùng rồi, vậy nên cũng nên để lại cho Mục Chiêu chút gì đó.

Ta tự nhốt mình trong phòng, lặng lẽ trầm tư cả một buổi chiều.

Tới khi ta đẩy cửa ra, trời đã nhá nhem tối, trong phủ vẫn còn huyên náo.

“Tiểu Thất, đưa phong thư này đến phủ Trưởng công chúa, nhất định phải giao tận tay công chúa.”

Tiểu Thất là gia nô sinh ra tại Cố phủ, lớn lên bên cạnh ta từ nhỏ.

Là người trung thành nhất dưới trướng ta.

“Dạ, phu nhân.”

Đêm càng khuya, tiếng ồn ào ngoài cửa dần dần lắng xuống.

Ta bảo thị nữ tắt đèn, nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi, giấc ngủ vừa chập chờn.

Bỗng nhiên, một thân thể ấm nóng từ phía sau lặng lẽ áp sát.

Ta lập tức bừng tỉnh.

Định hét to gọi người, thì phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc.

“Lăng Nhi, là ta.”

Thì ra là Mục Chiêu.

Kể từ sau khi phụ thân ta qua đời, ta và hắn đã hơn nửa năm không chung chăn gối.

“Sao ngươi lại đến?” – ta không kìm được thì thầm hỏi.

“Nghe Khinh Tuyết nói, nàng đã giao quyền nội viện cho nàng ấy?” – Mục Chiêu ôm lấy eo ta, nhẹ giọng hỏi.

“Chẳng phải đó là điều ngươi mong thấy sao?”

Ta khẽ xoay người, muốn thoát khỏi vòng tay hắn.

Nhưng hắn lại ôm càng chặt.

“Ngoan ngoãn như vậy, chẳng giống phong cách của nàng chút nào. Lăng Nhi… nàng đang giấu ta điều gì phải không?”

Ta dùng tay gỡ vòng tay hắn đang siết lấy eo mình.

“Ngươi quên rồi sao? Phụ thân ta, huynh trưởng ta đều đã không còn, ta cũng chẳng còn tư cách để mà tùy ý hành động nữa.”

Mục Chiêu ở phía sau khẽ thở dài.

“Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng.”

Đối xử tốt với ta ư?

Ta khẽ bật cười lạnh trong lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi:

“Mục Chiêu, năm xưa vì muốn cưới ta, ngươi từng hứa gì trước mặt phụ thân ta, ngươi còn nhớ chăng?”

“Nhớ.”

Hắn đã từng quỳ trước phụ thân ta, lập lời thề không bao giờ nạp thiếp.

“Thế nhưng Tiêu Khinh Tuyết, chẳng phải thiếp thất.”

Nước mắt lạnh buốt nơi khóe mắt trào ra.

Nhưng không phải vì hắn, mà là vì chính bản thân ta.

Một ván cờ mà vốn dĩ không nên để động lòng, cuối cùng lại là ta tự mình phá vỡ quy tắc trước tiên.

Trách ta đáng kiếp!

Thế nhưng nếu không cùng hắn kết thành quan hệ như vậy, phụ thân ta sao có thể dốc hết tâm lực mà nâng đỡ hắn đến vị trí hôm nay?

Mục Chiêu không hề nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của ta, vẫn mê muội tự kể câu chuyện giữa hắn và Tiêu Khinh Tuyết.

“Ta cùng Khinh Tuyết là thanh mai trúc mã, năm xưa Hầu phủ bị tru di, chính nàng ấy đã đưa ta lén trốn vào ngôi miếu đổ trên núi, mới giữ được mạng sống. Nay nhà nàng gặp nạn, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

“Ngươi cùng nàng hữu duyên sâu nặng, cớ gì phải kéo ta vào?” – ta khẽ cười chua chát.

“Ngươi khác nàng mà!”

Hừ ~ ta quả thực không giống nàng.

Cùng là người có ân với Mục Chiêu, nhưng cái cách mà chúng ta được hồi đáp quả thật quá khác biệt.

“Ngươi luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của nàng, thế còn Cố gia chúng ta thì sao? Phụ thân và huynh trưởng ta đối với ngươi, ân tình lại mỏng manh đến vậy ư?”

“Ân tình của Cố phủ đối với ta không giống với Khinh Tuyết. Khinh Tuyết không cầu gì cả.”

Thì ra trong lòng hắn, ân tình mà phụ huynh ta dành cho hắn vốn bị gắn liền với hai chữ “lợi dụng”.

Còn Tiêu Khinh Tuyết thì trong mắt hắn là thuần khiết, không mưu cầu gì ư?

Nhưng nàng ta thật sự không cầu mong điều gì sao?

“Vậy, đây chính là lý do để ngươi hãm hại huynh trưởng ta sao?” – giọng ta khẽ run.

“Cái chết của huynh trưởng nàng, cũng muốn đổ lên đầu ta sao?” – Mục Chiêu giận dữ quát lên.

Tới nước này rồi, hắn vẫn còn chối bỏ.

“Cút!” – ta gào lên, giọng nghẹn ngào, run rẩy.

Tất cả cái vẻ si tình giả tạo của Mục Chiêu rốt cuộc cũng không thể giữ nổi nữa, hắn tức giận lật người xuống giường.

Ta siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm nén những cảm xúc đang gào thét trong lòng.

“Ngày mai đại hôn, nhớ phải đúng giờ ra mặt. Ly trà Khinh Tuyết đưa, nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống. Thời thế nay đã khác xưa, một phụ nhân chẳng còn nhà mẹ đẻ chống lưng, nếu không dựa vào nhà chồng, thử hỏi nàng lấy gì mà sống trên đời?”

Mục Chiêu… hắn dám uy hiếp ta.

Buồn cười đến mức không còn gì để cười nữa!

8.

Ngày mồng một tháng Chín, cũng là ngày đại hôn của trượng phu ta tại thế giới này.

Từ tờ mờ sáng, ngoài viện đã trống giong cờ mở, nhạc trỗi rộn ràng.

Lúc quản gia gõ cửa phòng ta lần thứ ba, ta mới từ từ mở cửa.

Quản gia thấy ta, vẻ mặt đầy sốt ruột:

“Phu nhân, tân khách đều đã đến đông đủ, Hầu gia thỉnh người nhanh chóng ra ngoài nghênh tiếp.”