- Trang chủ
- Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà
- Chương 45: Mèo nhỏ tham ăn
Chương 45: Mèo nhỏ tham ăn
Truyện: Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà
Tác giả: Thi Vô Trà
- Chương 1: Nhà tài trợ
- Chương 2: Tái ngộ
- Chương 3: Ôn Phục, đã lâu không gặp
- Chương 4: Bậc thầy chạy trốn
- Chương 5: 208
- Chương 6: Số điện thoại cũ
- Chương 7: Sốt cao
- Chương 8: Lời xin lỗi
- Chương 9: Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa
- Chương 10: Căn hộ bí mật
- Chương 11: Không tìm thấy
- Chương 12: Kỳ Sóng Ôn Phục
- Chương 13: Ít ăn KFC
- Chương 14: Bức thư
- Chương 15: Fan cuồng
- Chương 16: Cứu người
- Chương 17: McDonald
- Chương 18: Nhà
- Chương 19: Soạn đồ
- Chương 20: Bạn nhỏ A Cổ
- Chương 21: Web hồng
- Chương 22: Cưỡi ngựa
- Chương 23: Lần gặp gỡ đầu tiên
- Chương 24: Bạn mới
- Chương 25: Trêu mèo
- Chương 26: Sữa
- Chương 27: Bại lộ thân phận
- Chương 28: Tắm
- Chương 29: Làm ấm giường
- Chương 30: Bánh bao
- Chương 31: Đột nhập nhà cũ
- Chương 32: Mã trung Xích Thố, Nhất trung Ôn Phục
- Chương 33: Mèo nhà
- Chương 34: Nhìn đủ chưa?
- Chương 35: Tuổi thơ
- Chương 36: Phải học, học thật giỏi
- Chương 37: Anh Lâm, Tiểu Phục
- Chương 38: Kẹo mút
- Chương 39: Heo đất
- Chương 40: Uống thuốc
- Chương 41: Anh trai
- Chương 42: Xoa eo
- Chương 43: Nửa quyền sở hữu
- Chương 44: Kẹo hồ lô
- Chương 45: Mèo nhỏ tham ăn
- Chương 46: Em đẹp
- Chương 47: Phim hoạt hình
- Chương 48: Sao anh không cởi quần?
- Chương 49: Tại sao Kỳ Nhất Xuyên lại muốn hôn em?
- Chương 50: Anh ấy muốn tôi về
- Chương 51: Thuộc về người khác
- Chương 52: Truyện tranh
- Chương 53: Hát cho anh nghe
- Chương 54: Khán giả đầu tiên
- Chương 55: Nảy mầm
- Chương 56: Em gái
- Chương 57: Một miệng
- Chương 58: Ngắm sao
- Chương 59: Bánh kem
- Chương 60: Điều ước
- Chương 61: Đông Tây kết hợp
- Chương 62: Tiệm net
- Chương 63: Cậu đừng quay lại nữa
- Chương 64: Lắp tivi
- Chương 65: Ở đây gần anh hơn
- Chương 66: Em gái
- Chương 67: Ảnh
- Chương 68: Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!
- Chương 69: Say
- Chương 70: Cây đàn đầu tiên
- Chương 71: Nứt vỡ
- Chương 72: Đi đến đâu anh cũng đưa em theo cùng
- Chương 73: Hiện thực và ước mơ
- Chương 74: Thuốc cam thảo
- Chương 75: Anh Bạc Lâm mệt lắm phải không?
- Chương 76: Công việc bán thời gian của Ôn Phục
- Chương 77: Tỏ tình
- Chương 78: Thách rượu
- Chương 79: Đợi đến kỳ nghỉ đông rồi về
- Chương 80: Điều khoản hợp đồng
- Chương 81: Khán giả duy nhất
- Chương 82: Đêm đầu tiên
- Chương 83: Hai lựa chọn
- Chương 84: Em gái... anh xin lỗi
- Chương 85: Buông tay
- Chương 86: Thật ra em không hề giận
- Chương 87: Không tìm thấy
- Chương 88: 2892 ngày
- Chương 89: Lo lắng
- Chương 90: Không muốn để ý đến anh
- Chương 91: Đô rượu
- Chương 92: Chúng ta
- Chương 93: Đồ đôi
- Chương 94: Muốn
- Chương 95: Một đêm của tám năm trước
- Chương 96: Đoạn video
- Chương 97: Lời hồi đáp
- Chương 98: Tình yêu vĩnh cửu
- Chương 99: Ngoại truyện 1: Cuộc sống thường ngày
- Chương 100: Ngoại truyện 2: Cuộc sống thường ngày
- Chương 101: Ngoại truyện 3: Cuộc sống thường ngày
- Chương 102: Ngoại truyện 4: Cuộc sống thường ngày
- Chương 103: Ngoại truyện 5: Cuộc sống thường ngày
- Chương 104: Ngoại truyện 6.1: Quay ngược thời gian, nuôi vợ từ bé
- Chương 105: Ngoại truyện 6.2: Quay ngược thời gian, nuôi vợ từ bé
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sophie
Beta: Sophie
Cuối cùng Ôn Phục bị Phí Bạc Lâm kè kè giám sát đánh răng suốt năm phút, đến khi trong miệng chẳng còn chút vị ngọt của kẹo hồ lô mới được phép đi ngủ.
Theo lời Phí Bạc Lâm, anh làm vậy là để tránh cảnh Ôn Phục nằm trên gối mà thỉnh thoảng lại chóp chép miệng vì còn thèm.
Lúc hai người trở về phòng thì đã qua nửa đêm.
Ngày hôm sau đồng hồ sinh học khiến Phí Bạc Lâm tỉnh giấc lúc sáu giờ rưỡi sáng. Cố gắng nằm nán lại trên giường thêm nửa tiếng, Phí Bạc Lâm quyết định thức dậy.
Khi đứng dậy anh thuận tiện quay đầu nhìn Ôn Phục nằm ở phía trong.
Ôn Phục đâu rồi?
Phí Bạc Lâm không thấy người trên giường. Phản ứng đầu tiên của anh là cậu lại tranh thủ lúc anh ngủ mà chạy vào bếp ăn vụng nữa rồi.
May mà lúc rời đi, anh đã để ý thấy trong chăn có một chỗ phồng lên cao.
Phí Bạc Lâm đưa tay vén góc chăn ở đầu giường lên thấy một đôi chân. Anh lại đến vén chăn ở cuối giường mới tìm thấy cái đầu bù xù của Ôn Phục.
Anh thở dài, lấy gối kê vào dưới cổ Ôn Phục rồi đắp chăn lại cho cậu, sau đó mới đứng dậy đi nấu cơm.
Trong bếp lại phát ra tiếng tài liệu nghe tiếng Anh như mọi ngày, hòa cùng khói bếp mờ ảo. Món mì cán bằng tay được chuẩn bị từ tối qua đã hoàn thành.
Âm thanh Tiếng Anh lấn át cả tiếng động ở phòng khách. Phí Bạc Lâm bưng bát mì ra vừa định gọi Ôn Phục dậy thì đã thấy cậu đang ngồi lờ đờ trước bàn ăn đợi sẵn rồi.
Dáng vẻ đó khiến anh nhớ lại cái ngày đầu tiên Ôn Phục đến nhà mình. Buổi sáng hôm đó cậu cũng ngửi thấy mùi mì mà bò dậy từ trong giấc ngủ, cuộn tròn trên ghế đợi anh bưng mì ra.
Thoáng cái đã ba tháng trôi qua.
Phí Bạc Lâm vốn không có khẩu vị mạnh như Ôn Phục. Buổi sáng sớm anh thường chẳng muốn ăn gì. Trước đây đi học thì còn ráng ăn sáng để lấy sức nhưng giờ đang trong kỳ nghỉ, không muốn ăn thì thôi.
Anh chỉ uống một ly nước lọc rồi ngồi bên cạnh nhìn Ôn Phục cắm cúi ăn mì.
Nhìn một lúc anh lại đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy cái lược, trở ra đứng sau lưng Ôn Phục, chậm rãi chải tóc cho cậu.
Tóc của Ôn Phục một tháng thì hai mươi chín ngày đều rối bù.
Còn một ngày còn lại thì cực kỳ rối.
Có lần dì Ngô đi chợ về vừa hay gặp hai người đang đi học. Phí Bạc Lâm thấy vẻ mặt dì Ngô như đang cố nhịn cười, rồi không nhịn được kéo anh sang một bên khẽ giọng chỉ vào Ôn Phục hỏi: "Bạc Lâm này, nhà hai đứa không có lược à?"
Mỗi khi nhớ lại chuyện này anh lại cảm thấy vừa buồn cười vừa không nói nên lời.
Ngón tay anh lùa vào mái tóc Ôn Phục, chiếc lược chải từ xoáy tóc trên đỉnh đầu xuống từng chút một.
Phí Bạc Lâm chải rất nhẹ, khi gặp tóc bị rối thì sẽ dùng tay kia gỡ rối.
Nhưng tóc của Ôn Phục bị rối quá nhiều.
Phí Bạc Lâm sợ cậu đau, tay phải chải tóc, tay trái sẽ bí mật mát xa da đầu cho cậu.
Chải được một lúc, Ôn Phục vừa bưng bát vừa húp canh nói: "Anh, anh phải mạnh tay một chút."
"Hả?"
"Anh phải mạnh tay một chút." Ôn Phục lại húp một ngụm canh đầy thịt băm, "Em sẽ không đau đâu."
Phí Bạc Lâm ngây người ra, không biết đã nghĩ đến điều gì. Hai giây sau anh mới quay mặt đi, đáp cho qua chuyện: "À, được."
Anh cố gắng dùng thêm hai phần sức, tóc quả nhiên dễ chải hơn nhiều.
Phí Bạc Lâm vừa chải vừa nghĩ hôm nay là Tết, nên lấy một ít đồ ăn vặt cho Ôn Phục ăn. Anh hỏi: "Có muốn ăn sô cô la và kẹo không?"
Ôn Phục lắc đầu: "Không muốn."
"Hả?" Phí Bạc Lâm nghiêng đầu nhìn cậu không khỏi nghi ngờ, "Sao lại không muốn?"
"Em muốn ăn cơm," Ôn Phục nói.
Hôm qua Phí Bạc Lâm mua rất nhiều đồ ăn về, bữa cơm tất niên hôm nay sẽ rất thịnh soạn.
Nếu ăn đồ ăn vặt thì bụng sẽ còn ít chỗ để ăn cơm.
Kể từ lần bị khó tiêu đó, Ôn Phục mới biết hóa ra sức ăn của một người cũng có giới hạn.
Lượng thức ăn có hạn nên phải tận dụng để ăn những món ăn do chính tay Phí Bạc Lâm nấu.
Phí Bạc Lâm nghe xong, khóe miệng không thể kiềm chế mà khẽ nhếch lên: "Thích đồ ăn anh nấu đến vậy sao?"
Anh đã ăn đồ ăn mình tự nấu một mình trong nhiều năm, chưa bao giờ cảm thấy nó xuất sắc đến vậy.
Nhưng trong nhà có thêm Ôn Phục, mỗi bữa ăn cậu đều ăn sạch đến nỗi muốn húp cả nước súp. Rõ ràng là đã ăn liên tục mấy tháng nhưng lần nào cũng như lần đầu tiên được ăn.
Từ lúc món ăn được bưng ra đôi mắt cậu đã sáng lên, ăn uống ngon lành. Đến khi kết thúc ánh mắt ấy vẫn lấp lánh, chẳng để sót lại một hạt cơm nào.
Tất nhiên ngoại trừ tối qua.
"Thích ạ." Ôn Phục lại ăn sạch bát mì, "Cả kẹo hồ lô nữa."
Phí Bạc Lâm vừa cười vừa chải tóc cho Ôn Phục, sắp xong rồi. Dù vẫn còn vài sợi vểnh lên, chải xong lại bay loạn sau một cái vuốt nhưng nhìn chung tóc cũng đã gọn hơn, không còn rối bù trông đỡ lôi thôi hẳn.
"Ăn xong mì thì nghỉ ngơi một lát rồi ăn dâu tây. Ăn xong bữa trưa rồi mới được ăn sơn trà." Anh dặn dò, "Anh phải ra ngoài, một mình ở nhà không được ăn vụng đâu đấy."
Ôn Phục quay đầu lại nhìn anh, không hỏi anh định làm gì: "Em đi với anh."
Phí Bạc Lâm nghĩ, dù sao ở nhà cũng chẳng có việc gì chi bằng để Ôn Phục đi theo, đến quán internet xem hai tập phim hoạt hình.
Nửa tháng trước, sau khi đoạn video ẩn danh về trường Trung học số 1 được tải lên, con trojan mà anh cấy vào đã khiến đường truyền của video bị hạn chế. Hơn nữa mạng internet thời đó cũng chưa phát triển đặc biệt, quả nhiên chưa đầy hai tuần sự việc đã hạ nhiệt.
Thêm vào đó, trong dịp Tết các chủ đề giải trí lại bùng nổ. Chỉ qua mấy ngày đã không còn ai bàn luận về vụ việc đó nữa.
Phí Bạc Lâm đã lường trước điều này nên tranh thủ nửa ngày cuối cùng quán internet còn mở cửa trong năm, anh chọn thêm hai đoạn video từ những cảnh quay trộm của hai đứa nhỏ. Sau khi chỉnh sửa, anh tiếp tục đăng lên diễn đàn và Weibo bằng cách cũ.
Chỉ khác là lần này anh không làm mờ khuôn mặt của đám học sinh khóa trên nữa, bởi đây đã là cơ hội cuối cùng để tung video. Càng sát ngày khai giảng anh càng khó tạo liên tục gây chú ý. Nếu không nhà trường có thể nhân cớ đó mà điều tra ra anh.
Phí Bạc Lâm gần như liều lĩnh quyết định không làm mờ khuôn mặt hai kẻ đó. Anh nghĩ cho dù nhà trường không điều tra hết mọi vụ bắt nạt và tống tiền thì ít nhất cũng sẽ bị buộc phải xử lý hai học sinh khóa trên đã lộ rõ danh tính.
Làm xong tất cả những điều này, anh mới phát hiện Ôn Phục bên cạnh đã xem xong toàn bộ phim Tom và Jerry. Cậu đang cọ sang, chăm chú nhìn anh tải video lên.
Trong lúc chờ video tải lên, Phí Bạc Lâm tận dụng WiFi của quán internet để tải cho Ôn Phục vài tập Digital Monsters và The Voice of China.
Những bộ phim hoạt hình mà anh biết không nhiều.
Bốn tuổi trở về trước, anh bận học cưỡi ngựa, học đàn, học ngoại ngữ và chơi golf trong trang viên của nhà họ Phí. Sau bốn tuổi, anh bận vật lộn để sống sót cùng Lâm Viễn Nghi ở thành phố nhỏ này.
Phí Bạc Lâm dường như chẳng bao giờ có duyên với những trò vui mà lũ trẻ bình thường vẫn quen thuộc, vì thế anh cũng chẳng thể nào hiểu được sở thích của cậu.
Anh chỉ có thể nhập tên của một vài bộ phim mà anh thường nghe các bạn cùng lớp nhắc đến từ nhỏ. Khi trang web hiện ra ảnh bìa của bộ phim hoạt hình anh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì Ôn Phục sẽ không bỏ lỡ một bộ phim hoạt hình hay chỉ vì anh nhớ sai tên.
Đêm Giao thừa này vì có Ôn Phục nên Phí Bạc Lâm trở nên bận rộn hơn nhiều.
Anh vừa nấu cơm trong bếp vừa phải đề phòng Ôn Phục ăn quá nhiều kẹo hồ lô, vừa dọn dẹp nhà bếp vừa phải thò đầu ra để cảnh báo Ôn Phục không được ngồi bệt xuống đất khi xem phim hoạt hình, lại vừa chuẩn bị bát đũa vừa lớn tiếng ngăn cản Ôn Phục dùng tay vừa chơi điện thoại vừa lén ăn vụng thức ăn.
Những năm trước, ngày Giao thừa sum họp kéo dài vô tận, năm nay lại trôi qua trong tiếng la mắng và sự hỗn loạn như gà bay chó sủa của Phí Bạc Lâm với Ôn Phục.
Trước khoảnh khắc giao thừa, hai người họ nằm úp sấp trên ban công, phòng khách phía sau tối om.
Trên bầu trời, trăng sáng sao thưa, phóng tầm mắt ra xa là cả thành phố lung linh ánh sáng.
Bên tai họ vang lên tiếng đếm ngược của Gala mừng xuân từ các nhà hàng xóm.
"Ba, hai, một..."
"Anh Bạc Lâm," Ôn Phục kéo ống tay áo Phí Bạc Lâm, lần đầu tiên học theo người khác chúc mừng anh, khẽ nói: "Chúc mừng năm mới."
Pháo hoa từ đằng xa lấp lánh trong đôi mắt đen láy, sáng ngời của Ôn Phục.
Năm sau phải mua một cái tivi mới được.
Phí Bạc Lâm thầm nghĩ.
Sáng mùng một Tết, hai người còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị dì Ngô gõ cửa gọi sang nhà bà ăn bánh trôi nước. Đây là phong tục ở Dung Châu.
Ôn Phục xưa nay vốn ít nói, dì Ngô cho rằng cậu tính tình hướng nội nên cũng không trò chuyện nhiều. Bà chỉ múc cho mỗi người bốn chiếc bánh trôi lớn, rồi ngồi cạnh Phí Bạc Lâm, vừa nhìn họ ăn vừa trò chuyện cùng anh.
Phí Bạc Lâm ăn hai cái, Ôn Phục đã ăn hết một bát.
Dì Ngô vội vàng đi múc thêm bốn cái nữa cho Ôn Phục.
Phí Bạc Lâm ăn xong hai cái còn lại, Ôn Phục đã ăn hết bát thứ hai.
Những chiếc bánh trôi vừng đen to bằng lòng bàn tay, Ôn Phục ăn liền ba bát, tổng cộng mười hai cái.
Dì Ngô lén lút liếc nhìn, bảo hai người từ từ ăn rồi tự mình ra ban công vừa uống trà vừa đọc sách.
Sẽ không có ai không thích một chú mèo nhỏ tham ăn cả.
Ăn được là phúc.
Dì Ngô cười híp mắt, vừa uống trà vừa đọc sách.