- Trang chủ
- Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà
- Chương 6: Số điện thoại cũ
Chương 6: Số điện thoại cũ
Truyện: Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà
Tác giả: Thi Vô Trà
- Chương 1: Nhà tài trợ
- Chương 2: Tái ngộ
- Chương 3: Ôn Phục, đã lâu không gặp
- Chương 4: Bậc thầy chạy trốn
- Chương 5: 208
- Chương 6: Số điện thoại cũ
- Chương 7: Sốt cao
- Chương 8: Lời xin lỗi
- Chương 9: Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa
- Chương 10: Căn hộ bí mật
- Chương 11: Không tìm thấy
- Chương 12: Kỳ Sóng Ôn Phục
- Chương 13: Ít ăn KFC
- Chương 14: Bức thư
- Chương 15: Fan cuồng
- Chương 16: Cứu người
- Chương 17: McDonald
- Chương 18: Nhà
- Chương 19: Soạn đồ
- Chương 20: Bạn nhỏ A Cổ
- Chương 21: Web hồng
- Chương 22: Cưỡi ngựa
- Chương 23: Lần gặp gỡ đầu tiên
- Chương 24: Bạn mới
- Chương 25: Trêu mèo
- Chương 26: Sữa
- Chương 27: Bại lộ thân phận
- Chương 28: Tắm
- Chương 29: Làm ấm giường
- Chương 30: Bánh bao
- Chương 31: Đột nhập nhà cũ
- Chương 32: Mã trung Xích Thố, Nhất trung Ôn Phục
- Chương 33: Mèo nhà
- Chương 34: Nhìn đủ chưa?
- Chương 35: Tuổi thơ
- Chương 36: Phải học, học thật giỏi
- Chương 37: Anh Lâm, Tiểu Phục
- Chương 38: Kẹo mút
- Chương 39: Heo đất
- Chương 40: Uống thuốc
- Chương 41: Anh trai
- Chương 42: Xoa eo
- Chương 43: Nửa quyền sở hữu
- Chương 44: Kẹo hồ lô
- Chương 45: Mèo nhỏ tham ăn
- Chương 46: Em đẹp
- Chương 47: Phim hoạt hình
- Chương 48: Sao anh không cởi quần?
- Chương 49: Tại sao Kỳ Nhất Xuyên lại muốn hôn em?
- Chương 50: Anh ấy muốn tôi về
- Chương 51: Thuộc về người khác
- Chương 52: Truyện tranh
- Chương 53: Hát cho anh nghe
- Chương 54: Khán giả đầu tiên
- Chương 55: Nảy mầm
- Chương 56: Em gái
- Chương 57: Một miệng
- Chương 58: Ngắm sao
- Chương 59: Bánh kem
- Chương 60: Điều ước
- Chương 61: Đông Tây kết hợp
- Chương 62: Tiệm net
- Chương 63: Cậu đừng quay lại nữa
- Chương 64: Lắp tivi
- Chương 65: Ở đây gần anh hơn
- Chương 66: Em gái
- Chương 67: Ảnh
- Chương 68: Gặp lại nhau ở đỉnh cao rực rỡ!
- Chương 69: Say
- Chương 70: Cây đàn đầu tiên
- Chương 71: Nứt vỡ
- Chương 72: Đi đến đâu anh cũng đưa em theo cùng
- Chương 73: Hiện thực và ước mơ
- Chương 74: Thuốc cam thảo
- Chương 75: Anh Bạc Lâm mệt lắm phải không?
- Chương 76: Công việc bán thời gian của Ôn Phục
- Chương 77: Tỏ tình
- Chương 78: Thách rượu
- Chương 79: Đợi đến kỳ nghỉ đông rồi về
- Chương 80: Điều khoản hợp đồng
- Chương 81: Khán giả duy nhất
- Chương 82: Đêm đầu tiên
- Chương 83: Hai lựa chọn
- Chương 84: Em gái... anh xin lỗi
- Chương 85: Buông tay
- Chương 86: Thật ra em không hề giận
- Chương 87: Không tìm thấy
- Chương 88: 2892 ngày
- Chương 89: Lo lắng
- Chương 90: Không muốn để ý đến anh
- Chương 91: Đô rượu
- Chương 92: Chúng ta
- Chương 93: Đồ đôi
- Chương 94: Muốn
- Chương 95: Một đêm của tám năm trước
- Chương 96: Đoạn video
- Chương 97: Lời hồi đáp
- Chương 98: Tình yêu vĩnh cửu
- Chương 99: Ngoại truyện 1: Cuộc sống thường ngày
- Chương 100: Ngoại truyện 2: Cuộc sống thường ngày
- Chương 101: Ngoại truyện 3: Cuộc sống thường ngày
- Chương 102: Ngoại truyện 4: Cuộc sống thường ngày
- Chương 103: Ngoại truyện 5: Cuộc sống thường ngày
- Chương 104: Ngoại truyện 6.1: Quay ngược thời gian, nuôi vợ từ bé
- Chương 105: Ngoại truyện 6.2: Quay ngược thời gian, nuôi vợ từ bé
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Editor: Sophie
Beta: Sophie
Mấy năm trước từng có một ngôi sao gặp rắc rối, mức thù lao một ngày lên tới 2,08 triệu tệ bị lộ ra ngoài. Từ đó, dân mạng dùng con số ấy để ám chỉ giới của bọn mình," Kỳ Nhất Xuyên nói.
Hắn biết Ôn Phục vốn ít khi để ý đến chuyện trên mạng, nhưng cũng không ngờ ngay cả sự việc đình đám như vậy mà Ôn Phục vẫn chưa từng nghe qua.
Giải thích xong, hắn vẫn chưa quên chuyện trong bài đăng, vội hỏi: "Vậy là thật sao?"
Ôn Phục lắc đầu.
Kỳ Nhất Xuyên thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết ngay cậu không..."
Ôn Phục nói: "Một ngày tôi không kiếm được 2,08 triệu tệ."
Kỳ Nhất Xuyên: "..."
"Ai hỏi cậu chuyện đó?" Kỳ Nhất Xuyên muốn phát điên.
Hắn chỉ vào điện thoại: "Tôi đang hỏi cái chuyện trong bài viết này, có thật là cậu đã mắng Chu Kỷ béo không?"
Ôn Phục lại lắc đầu.
Kỳ Nhất Xuyên lại thở phào một hơi.
Ôn Phục: "Tôi không phải nói Chu Kỷ."
Kỳ Nhất Xuyên: !!!
"Cậu thật sự mắng người khác béo à?" Kỳ Nhất Xuyên truy hỏi: "Cậu mắng ai vậy?"
Ôn Phục không giải thích, cúi đầu xem phần bình luận.
[Lầu 1] @Cung Nhị (không mê Diệp Vấn):
"Cuối cùng cũng có người nhắc tới cái tên nhạt nhòa này rồi. Trước đây tôi từng gặp một lần ở buổi diễn thương mại offline, mặt lạnh như tiền, hát xong thì biến luôn. Từ đó chẳng còn ấn tượng gì, thấy post nào chửi cậu ta là tôi phải nhảy vô dẫm ngay."
[375 lượt thích]
[Lầu 2] @Momo (hắc hóa):
"Đẩy bài cho chủ thớt."
[Lầu 3] @Không yêu thì bỏ đi
trả lời [Lầu 1]: "Ơ anh ơi... cậu ta hát thế nào ạ? Giọng thật hay chỉnh sửa vậy?"
[Lầu 4] @Cung Nhị (không mê Diệp Vấn)
trả lời [Lầu 3]: "Anh trai... giọng cũng ổn lắm. Hôm đó âm thanh chán lắm, ca sĩ khác lên toàn hát dở, nhưng cậu ấy thì vẫn vững... chỉ tội gương mặt quá lạnh lùng."
[82 lượt thích]
[Lầu 5] @Momo:
"Xen ngang tí... Hai anh ở trên hợp nhau ghê."
[189 lượt thích]
[Lầu 6] @Tôn Đáp Ứng
trả lời [Lầu 5]: "Ủng hộ Cung Nhị đóng cửa lòng, không yêu ai hết."
[Lầu 7] @Sama:
"... Thật kiêu căng."
[219 lượt thích]
[Lầu 8] @Momo:
"Không muốn ra khỏi thang máy thì nói thẳng, bày mặt khó chịu làm gì. Chắc trợ lý về lại bị trừ lương rồi..."
[355 lượt thích]
[Lầu 9] @Tôi không phải momo
trả lời [Lầu 8]: "Aaaaa anh ơi... dân lao động như em không dám nhìn cảnh này... thương trợ lý một giây."
[Lầu 10] @Niên Thế Lan (không ăn dưa muối):
"Hóa ra là cậu ta... Trước đây tôi theo idol offline, từng thấy fan đón cậu ta ở sân bay. Mặt lạnh như băng, đi thẳng vào xe, không thèm nhìn fan. Cuối cùng còn phất tay hai cái kiểu bố thí... Fan Ôn Phục chịu khổ thật."
[401 lượt thích]
[Lầu 11] @Mẹ tôi Điền Tiểu Thảo
trả lời [Lầu 10]: "Rốt cuộc ghét fan đến thế để làm gì..."
[Lầu 12] @Mãn Du Tống Bình (đã về nhà):
"Từng theo cậu ấy... vào fandom vì đẹp trai, rồi thoát fan cũng vì cái mặt lạnh lùng đó. Chưa từng thấy cậu ấy cười với fan. Nhưng nói thật, hát hay, playlist tôi vẫn còn mấy bài, ngày nào cũng nghe."
[86 lượt thích]
[Lầu 13] @Momo
trả lời [Lầu 12]: "Nghe giọng bạn là biết... vẫn còn yêu đấy."
[222 lượt thích]
[Lầu 14] @Người tôi hâm mộ có thể sánh ngang Thái Miếu
trả lời [Lầu 10]: "Đã ghét fan thế thì vô showbiz làm gì, còn muốn kiếm 208w mà chẳng chịu chiều fan."
[316 lượt thích]
[Lầu 15] @Cao Khải Cường (bán cá):
"Đã 208 rồi thì chiều fan một chút có sao đâu. 208 mà còn không biết dỗ fan thì nghỉ đi."
[75 lượt thích]
[Lầu 16] @Người tôi hâm mộ là nữ chính:
"Xem bài này xong như được gợi ý nhạc, tôi sẽ đi nghe thử."
[Lầu 17] @Gọi tôi là cha:
"Không khéo đây là chiêu trò tạo fame thôi... Giờ chưa có bằng chứng gì hết."
[166 lượt thích]
[Lầu 18] @Momo [chủ thớt]
trả lời [Lầu 17]: "Hôm đó tôi có chụp ảnh, nhưng đứng trong cùng, phía trước đông người, ảnh hơi mờ nên không up. Đây nè."
[Hình ảnh] [457 lượt thích]
[Lầu 19] @Tổng giáo đầu 80 vạn cấm quân Lâm Đại Ngọc
trả lời [Lầu 18]: "Có phải người đeo khẩu trang với mũ len không? Tôi thấy quen lắm, hình như từng gặp."
[Lầu 20] @Mãn Du Tống Bình (đã về nhà)
trả lời [Lầu 18]: "Đúng rồi... Ba năm trước tôi theo offline cũng thấy mặc cái áo khoác gió này... Ba năm rồi vẫn mặc."
[59 lượt thích]
[Lầu 21] @Lãnh Thất
trả lời [Lầu 20]: "Cái gì... ý anh là ba mùa đông nay chỉ mặc đúng cái áo này thôi á..."
[Lầu 22] @Mãn Du Tống Bình (đã về nhà)
trả lời [Lầu 21]: "Còn một cái áo lông vũ đen nữa... thay nhau mặc..."
[42 lượt thích]
Ôn Phục cúi nhìn áo khoác lông vũ trên người, nhớ ra cái áo khoác gió bị Chu Kỷ đổi mất, rồi tiếp tục kéo xuống.
[Lầu 23] @Từ Tuấn Đại
trả lời [Lầu 19]: "Anh cũng từng gặp offline à... cũng lạnh lùng, không để ý tới ai hả... hay còn ý khác?"
[Lầu 24] @Tổng giáo đầu 80 vạn cấm quân Lâm Đại Ngọc
trả lời [Lầu 23]: "Không, là ảnh trong điện thoại anh tôi. Nhiều năm trước, chụp ở quán bar. Đôi mắt đẹp quá nên tôi nhớ, nhưng chưa chắc là cậu ấy. Đợi anh tôi về sẽ hỏi lại."
[Lầu 25] @Từ Tuấn Đại
trả lời [Lầu 24]: "Có biến căng à... anh ơi, đừng làm tôi tụt mood nha."
[216 lượt thích]
[Lầu 26] @Bách Lí Đồ Tô (đã hy sinh)
trả lời [Lầu 22]: "208 mà keo kiệt thế..."
[Lầu 27] @Hoàng tử lai Severus
trả lời [Lầu 26]: "Không phải keo kiệt đâu... Tôi mùa đông cũng chỉ có hai cái áo khoác thay nhau mặc thôi... vì nghèo."
[302 lượt thích]
[Lầu 28] @Bách Lí Đồ Tô (đã hy sinh)
trả lời [Lầu 27]: "Nhưng cậu ta là idol mà, ít nhất cũng phải chú ý hình tượng chứ. Bỏ tiền mua vài bộ đồ đâu khó. Fan đón sân bay hôm nay chụp áo khoác gió, mai lại áo lông vũ, mốt lại áo gió. Ba năm mặc hoài, hàng Taobao còn ế mà cậu ta vẫn mặc. Ảnh fanpage lặp 100%. Không hút fan cũng đúng thôi."
[12 lượt thích]
[Lầu 29] @Tào Mạnh Đức (đang ăn cơm):
"Không phải bênh 208, nhưng thời nay idol mặc ít đồ thôi cũng bị chửi sao?"
[179 lượt thích]
[Lầu 30] @Bách Lí Đồ Tô (đã hy sinh)
trả lời [Lầu 29]: "Tôi đâu chê mặc ít đồ, ý là chẳng có trách nhiệm với fan. Ai muốn đứng chờ cả tiếng ở sân bay chỉ để thấy một cái áo khoác gió di động chứ."
Hơn chín mươi lầu còn lại đều đang tranh cãi về việc "việc Ôn Phục chỉ có hai cái áo khoác mùa đông là đúng hay sai", cả topic lạc đề hoàn toàn.
Ôn Phục về cơ bản không hiểu những từ ngữ trên diễn đàn. Cậu trả lại điện thoại cho Kỳ Nhất Xuyên, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Kỳ Nhất Xuyên hỏi: "Cậu thấy sao?"
Ôn Phục trầm tư hai giây: "Hơi đói rồi."
Kỳ Nhất Xuyên: ?
Thực ra, hai cái bánh gà cuộn lúc nãy Ôn Phục ăn chưa đủ no. Khi cậu quét mã để gọi thêm đồ, Kỳ Nhất Xuyên đã ngăn lại: "Phải đi rồi."
Trong lúc hai người nói chuyện, đã có khá nhiều khách hàng xung quanh liên tục liếc nhìn về phía họ, cũng có người lén lút giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Là một nghệ sĩ trong giới, Kỳ Nhất Xuyên nổi tiếng sớm hơn và cũng có tiếng tăm hơn Ôn Phục.
Ôn Phục chuyên về ca hát, điển hình là "nhạc nổi hơn người". Kỳ Nhất Xuyên thì khác, từ khi còn sinh viên đã được các công ty săn tìm để đóng quảng cáo, sau đó hắn đóng một bộ phim cổ trang và nổi tiếng ngay lập tức.
Mấy năm gần đây, hắn toàn đóng vai chính trong các dự án lớn, có cả phim ăn khách lẫn phim đang hot, đi trên đường lúc nào cũng có thể bị người khác nhận ra.
Hai người cùng rời khỏi trung tâm thương mại. Kỳ Nhất Xuyên lúc này mới sực tỉnh: "Chu Kỷ đâu? Anh ta sao lại để cậu đi một mình thế?"
Ôn Phục mắt tìm taxi trong dòng xe cộ qua lại: "Có fan cuồng."
"Ồ..." Kỳ Nhất Xuyên hiểu ra, móc chìa khóa xe ra, vẫy vẫy với Ôn Phục: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Lên xe, Kỳ Nhất Xuyên nói: "Bỏ khẩu trang xuống đi, đeo suốt không thấy khó chịu à?"
Ôn Phục tháo khẩu trang. Kỳ Nhất Xuyên vừa đánh tay lái vừa liếc nhìn cậu: "Sắc mặt cậu trắng bệch thật đấy. Dạo này không nghỉ ngơi à, cứ chạy show liên tục?"
Tình trạng của cậu, Kỳ Nhất Xuyên biết rõ, hắn cũng hiểu tại sao Ôn Phục lại nhận nhiều việc như vậy, chính là để giúp công ty trả nợ.
Công ty của Ôn Phục hiện đang trên bờ vực phá sản, may mắn có một cái cây hái ra tiền, thế là cứ bám lấy Ôn Phục để bóc lột, nhận tất cả các buổi biểu diễn mà chỉ chú trọng số lượng chứ không cần chất lượng.
Với danh tiếng của Ôn Phục hiện tại, một buổi diễn thương mại hát ba bốn bài, số tiền kiếm được thấp thì một hai trăm nghìn, cao thì cả triệu, 90% đều bị công ty lấy.
Có những lúc sau một ngày chạy show, giọng Ôn Phục khản đặc, không nói được vài câu.
Kỳ Nhất Xuyên từng có ý định giới thiệu tài nguyên phim ảnh cho Ôn Phục, dù sao đóng phim cát-xê cao, lại ít tốn sức hơn việc chạy show liên tục, may mắn gặp đoàn làm phim tốt thì danh tiếng có thể tăng vọt. Nhưng Ôn Phục đã từ chối.
Ôn Phục có tính cách bướng bỉnh, nói thẳng ra là một "tên cứng đầu". Những việc không muốn làm thì dù người khác có nói trời nói biển cũng vô ích. Cậu cho rằng mình không phải là diễn viên chuyên nghiệp, dù có tài nguyên tốt đến đâu cũng không động lòng.
Vì vậy Kỳ Nhất Xuyên cũng đoán được việc Ôn Phục chạy show khắp nơi, lớn nhỏ, phần lớn là do ý muốn của chính cậu.
Còn lý do là gì thì Kỳ Nhất Xuyên không nghĩ được. Trực giác mách bảo hắn rằng mục đích của Ôn Phục tuyệt đối không chỉ là kiếm tiền cho công ty.
"Tôi nói này, cái công ty của cậu cũng nên biết điểm dừng rồi. Làm ăn được thì làm, không thì phá sản đi.
Việc gì cũng nhận cho cậu, ngày nào cũng 2 giờ sáng ngủ 6 giờ sáng dậy, vừa mở mắt ra là lại bay tới bay lui, tham gia chương trình thử thách cực hạn à?
Chỉ còn thiếu việc vào rừng sâu hẻo lánh làm đám cưới cho người ta thổi kèn đám ma nữa thôi," Kỳ Nhất Xuyên nói, "Kiếm tiền không phải là kiểu kiếm như thế. Nếu cậu thực sự không chịu nổi, cứ bảo chị Đới cho cậu nghỉ mấy ngày."
Ôn Phục vốn không thấy có vấn đề gì. Kỳ Nhất Xuyên lải nhải một hồi, đầu cậu ong ong, chớp mắt, cơn buồn ngủ lại ùa đến.
Đúng là nên nghỉ ngơi rồi.
Ôn Phục gật đầu: "Tôi sẽ nói."
Xe vào gara, Kỳ Nhất Xuyên còn muốn theo Ôn Phục lên lầu: "Cậu không đói à? Tôi lên nấu gì đó cho cậu ăn."
Ôn Phục mệt đến mức chỉ khẽ lắc đầu, bảo Kỳ Nhất Xuyên về còn mình thì im lặng bước vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Ôn Phục không bấm tầng nhà mình mà quay lại lối ra ở lầu một. Cách bồn hoa, cậu nhìn chăm chú vào chiếc ghế dài mà Phí Bạc Lâm đã ngồi vào buổi sáng khi cậu gặp ảo giác.
Trên chiếc ghế dài lúc này đang có hai người bảo mẫu đẩy xe nôi, đang nói chuyện với nhau.
Ôn Phục dựa vào tường, đợi họ rời đi cho đến khi không còn ai đến ngồi vào chiếc ghế đó nữa, cậu mới chậm rãi băng qua khu vườn đến gần.
Cậu không ngồi trực tiếp vào vị trí mà Phí Bạc Lâm đã ngồi, mà đứng trước chiếc ghế dài một lúc, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh vị trí mà Phí Bạc Lâm đã xuất hiện, như thể bóng người trong ảo giác sáng sớm đó đang ở ngay bên cạnh cậu.
Ôn Phục im lặng ngồi rất lâu. Gió thổi khiến tay và mặt cậu tê dại. Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số và gọi đi.
Đây là số điện thoại cũ của Phí Bạc Lâm.
Có thể nói trên thế giới này, ngoài số chứng minh thư của mình, Ôn Phục quen thuộc nhất với dãy số này nhất.
Trong tám năm qua, cậu đã gọi đến số này vô số lần, nhưng kết quả đều là "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được.".
"Con người sống trên đời, dẫu biết chẳng còn hy vọng, vẫn phải bám víu vào một điều gì đó mà kiên trì."
Ôn Phục giơ bàn tay tê cóng lên, đặt điện thoại vào tai, im lặng chờ đợi giọng nữ lạnh lùng kia vang lên một lần nữa, giống như hàng trăm hàng nghìn lần trước đây, nói với cậu rằng "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được.".
Nhưng lần này, hai giây sau, bên tai cậu vang lên tiếng "tút".
Ôn Phục đột nhiên nín thở.
Đằng sau cửa sổ của một căn hộ trong tòa nhà phía sau, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.