Chương 9

Truyện: TRUYỀN TĨNH PHI THỊ TẨM

Tác giả:

Chưa kịp dứt lời, mặt dây đã bị hắn nhẹ nhàng cầm lấy.

Cố Kỳ Uyên cúi đầu, ngón tay khẽ lướt qua những bức tranh trải dài trước mặt như muốn cảm nhận từng đường nét, từng ý nghĩa.

Rồi hắn nâng sợi dây chuyền lên, giọng dịu đi vài phần:

“Có thể… đeo cho trẫm được không?”

Chà, cháu ngoại lớn rồi, biết cách nịnh người ta ghê!

Ta không nhịn được nở một nụ cười ngọt ngào, đúng chuẩn “nụ cười của dì”:

“Đương nhiên là có thể rồi.”

“Trời to đất rộng, hôm nay sinh nhật ngài, ngài là lớn nhất nói gì cũng được thông qua!”

Ta tiến lên một bước, nhận lại sợi dây, rồi kiễng chân lên…

Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở đối phương.

Yết hầu của Cố Kỳ Uyên khẽ chuyển động.

Giọng hắn trầm xuống, như bị đè nén gì đó nơi lồng ngực:

“Cái gì cũng được… thật sao?”

Hắn đột nhiên cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nơi khoé môi ta:

“Như vậy… cũng được chứ?”

Hơi thở của hắn dịu nhẹ phả sát bên má.

Ta hoàn toàn chết lặng.

Tim đập như trống trận, loạn nhịp đập bừa trong lồng ngực.

Đầu óc thì… sập nguồn toàn tập.

Rối rắm mù mịt, ta mơ màng hỏi một câu ngớ ngẩn:

“Ngài… ngài uống rượu lê hoa à?”

Cố Kỳ Uyên bật cười khẽ, như cười thầm trong cổ họng.

Rồi hắn lại cúi người xuống lần nữa

Lần này thì hôn thật.

Nụ hôn đậm sâu, rơi thẳng lên môi ta.

20

Hôm sau.

Ta lăn qua lộn lại trên giường, vật vã, phát điên, xoắn xuýt cả người như bánh quai chèo.

Rèm trướng đột nhiên bị vén lên.

Hổ Phách hớt hải xông vào, thở dốc nói không ra hơi:

” Nương、nương ơi…!”

“Nương nương! Bệ hạ giải tán hậu cung rồi!”

“Các phi tần đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất cung hết rồi…”

Ta lập tức bật dậy như cá chép vượt long môn, ngồi phắt dậy trên giường.

“Đi! Đi mau!”

“Lấy cho ta cái hộp trang điểm bạc hoa văn tròn mạ vàng kia!”

Chưa bước nổi hai bước chân

“Nương nương! Chúng ta không đi.”

“Ngài… không nằm trong danh sách bị giải tán.”

Hổ Phách vội kéo tay ta lại.

Ta suýt nữa thì đạp chân giãy nảy:

“Tại sao không đuổi ta?!”

“Người ta có thì ta cũng phải có! Ta tự đuổi mình!”

Bình lưu ly, lọ sứ ôm trăng, bình phong ngọc bích…

Cái gì của ta, ta cũng ôm hết!

“Hổ Phách! Mấy thứ này, toàn bộ đều”

“Mang đi”

Hai chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, trước mắt ta tối sầm.

Ý thức vụt tắt, ta ngã lăn xuống, bất tỉnh.

Chết toi rồi!

Lúc đó hét cái gì Thống Thống cơ chứ?!

Nhìn người – và – mèo trước mặt đang nghiêm túc ngồi nhìn mình, ta chỉ muốn ôm mặt khóc ròng.

Ban đầu chỉ vì không có mặt mũi đối diện chị Ôn Nghi, ta mới nghĩ đến chuyện trốn ra khỏi cung, lánh xa Cố Kỳ Uyên.

Ai ngờ… trốn chưa xong đã bị “cập nhật tức thời” đến trước mặt chị ấy luôn rồi.

“Nhóc con thối,” Thống Thống kiêu ngạo hếch cằm, “Nhớ gia gia nhanh vậy cơ à?”

Ta gật đầu lia lịa.

Ôm lấy nó, qua quýt vuốt lông vài cái lấy lệ.

Chị Ôn Nghi nheo mắt, giọng ngờ vực:

“Không đúng… ánh mắt ngươi… có tật giật mình.”

Không thể không công nhận, chị bắt gian như thần.

Hồi còn huấn luyện đội tuyển, chị quản lý khẩu phần nghiêm ngặt, ta vừa mới ngửi nhẹ miếng bánh thôi là chị đã phát hiện ngay.

Ta chính thức sụp đổ.

Nhào vào lòng chị Ôn Nghi, ôm chặt lấy và khóc hu hu:

“Chị ơi!!! Em có lỗi với chị quá trời quá đất rồi!!!”

“Tình cảm dì dành cho con chị… nó đã biến chất rồi!!!”

Ban đầu chị Ôn Nghi có hơi ngạc nhiên.

Sau đó gương mặt chị bừng sáng với ánh mắt hóng chuyện level vô cực.

“Kỳ Uyên cuối cùng cũng ra tay với em rồi hả?”

Ta lập tức cúi đầu, tự thấy xấu hổ không để đâu cho hết:

“Phải phải phải… Em hư, em đồi bại… Khoan đã, chị vừa nói gì cơ?!”

Nhìn vào đôi mắt chị sáng rực như bóng đèn trăm oát, ta chợt nhận ra…

“Chị biết từ lâu rồi?! Còn nuôi heo chờ ngày ủi cải trắng?!”

Chị lườm ta một cái:

“Độ phản xạ của em chắc dài hơn cả mạng sống luôn đấy.”

Ta ấp a ấp úng, lí nhí như con mèo mắc mưa:

“Chị… chị không để tâm sao?”

Chị Ôn Nghi nhíu mày rồi chậc một tiếng, cực kỳ thản nhiên:

“Để tâm cái gì chứ?”

“Trước giờ đã coi em như con gái mà nuôi rồi, mẹ chồng cũng là mẹ thôi!”

Nói đến đây, ánh mắt chị Ôn Nghi bỗng lặng đi, giọng cũng mang theo vài phần chua xót:

“Chỉ là… mẹ ruột như chị lại không thể nhìn thấy con mình lớn lên sẽ thế nào.”

Ta còn chưa kịp mở miệng an ủi…

Thống Thống đã liếm liếm móng vuốt, tỉnh bơ nói:

“Thấy được mà.”

“Chỉ cần hắn và con nhóc hôi này ngủ ôm nhau, là có thể cùng bước vào mộng cảnh.”

“Nghĩ Nghĩ và A Diễn cũng thế.”

Ta & chị Ôn Nghi:

“Vậy sao ngươi không nói sớm?!”

Thống Thống vô tội chớp mắt:

“Tại trước giờ các người đâu có hỏi.”

Bốp!

Chị Ôn Nghi gõ một cú đau điếng lên đầu mèo, rồi quay sang nhìn ta với vẻ mặt đầy trông mong:

“Tối nay… em hiểu rồi đấy.”

Ta còn giả vờ ngại ngùng một tí, rồi hào sảng gật đầu cái rụp.

21

Thống Thống nhẹ nhàng tiễn ta… ra khỏi giấc mơ.

Hổ Phách lo đến phát khóc:

“Nương nương ơi, nếu người còn không tỉnh lại, nô tỳ sẽ phải đi mời thái y rồi!”

Ta vỗ vỗ vai nàng, điềm nhiên bảo:

“Xoa lông mèo rồi, không có gì phải sợ.”

Nói xong còn thản nhiên quay lại nằm xuống, dáng vẻ y như người vừa mới chợp mắt mười phút chứ không phải xỉu lăn ra đất.

Hổ Phách ngơ ngác:

“Nương nương, chúng ta… không rời cung nữa sao?”

Ta bắt chéo chân, nằm gác tay sau đầu, thong thả:

“Không đi. Dù gì cũng đâu có ai đuổi bản cung.”

Suốt một ngày trời,

Các đại thần quỳ rạp trước cửa điện Cần Chính, như rừng người khẩn cầu:

“Bệ hạ xin hãy nghĩ lại!”

“Trong ba tội bất hiếu, không con nối dõi là tội lớn nhất. Xin bệ hạ chớ giải tán hậu cung!”

“Chỉ giữ lại một mình Quý phi, hậu cung sẽ trở nên trống trải vô cùng!”

Cố Kỳ Uyên chẳng thèm nghe lấy nửa câu.

Mãi đến khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, hắn mới từ trong điện chậm rãi bước ra.

Áo long bào bay nhẹ trong gió, giọng lạnh tanh vang lên:

“Kẻ nào còn dám nói hậu cung trống trải”

“Trẫm lập tức ban ân tuyển hắn nhập cung!”

Một câu ngắn ngủi, mà sát thương thật quá lớn.

Các đại thần nhìn nhau như hóa đá.

Không một ai dám hó hé thêm lời nào.

Bịch! Bịch! Bịch!

Người ngã rạp như mưa sa trên sân điện, ngất xỉu hàng loạt.

Lần lượt được gia nhân cõng về phủ, trông chẳng khác gì… nồi bánh chưng vớt ra dần dần.

Khi Cố Kỳ Uyên trở về Dưỡng Tâm Điện, lại không thấy ta nằm trên ghế dài đọc thoại bản như mọi khi.

Hắn lập tức nghĩ ta lại giả bệnh tránh mặt.

“Lý Toàn, chuẩn bị kiệu. Sang ngay Tĩnh Hòa Cung.”

Ta bên trong cố ý ho vài tiếng thật lớn.

Cố Kỳ Uyên khựng lại, nghe tiếng, liền theo hướng đó bước vào.

Ta: đã phát lời mời chia sẻ giường ngủ.

Ánh mắt hắn tối đi, màu mực cuộn trào.

Người cúi xuống, thân hình phủ lên.

Hai phút sau.

Bốn người một mèo, hội tụ đủ đội hình.

Chị Ôn Nghi và Cố Diễn ở trong mộng.

Ta và hắn nằm kề vai trong thực tại.

Thống Thống thì cuộn mình trên gối, thở đều.

Chân trời xa xa, ánh trăng mới vừa lên.

Chị Ôn Nghi ôm chặt lấy Cố Kỳ Uyên, sống chết không chịu buông.

Ta thì… kéo Thống Thống cùng mình khiêu vũ tango.

Một khắc trôi qua.

Nửa canh giờ trôi qua.

Cả một canh giờ trôi qua

Cố Diễn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

Ông trực tiếp vác luôn chị Ôn Nghi lên vai, một tay đá hết toàn bộ chúng ta ra khỏi giấc mộng như đạp người ra khỏi group chat.

Ta và Cố Kỳ Uyên cùng lúc tỉnh lại, vẫn đang ôm chặt lấy nhau.

Cơ thể hắn nóng rực như lửa cháy.

Địch bất động ta bất động.

Địch vừa động , ta chủ động trước!

Khi Cố Kỳ Uyên cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta,

thì tay ta đã trượt vào trong vạt áo hắn.

Từ đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười trầm thấp, mang theo mấy phần sủng nịch.

Mặt ta đỏ bừng ngay tức khắc.

Cổ ưỡn lên gắng gượng thể diện:

“Thực ra… ta cũng không quá thích… sờ đâu…”

Nhưng tay thì chẳng nghe lời chút nào, cứ mãi lưu luyến trên cơ bụng rắn chắc.

Cố Kỳ Uyên hơi thở ngày một nặng nề, ánh mắt như phủ lớp sương mỏng, ánh lên vô số tia sáng li ti:

“Làm hoàng hậu của trẫm, được không?”

Ta… vì sắc mà mê.

“Cũng được.”

Chữ “được” còn chưa dứt, thì mùi hương long diên nồng nàn đã ùa tới, nuốt chửng mọi lời nói, mọi kháng cự.

Hoa lê rơi rụng trong sân, ánh trăng mờ mờ rọi xuống hiên nhà.

Gió nhẹ thổi qua hồ, liễu rủ lay động.

Đêm — vẫn còn dài.