Chương 6

Truyện: TRUYỀN TĨNH PHI THỊ TẨM

Tác giả:

Quay lại chương 1 :

“Vốn dĩ muốn chờ ngươi chủ động nói rõ với trẫm. Vậy mà chỉ trong lúc trẫm xử vài tên tham quan thôi, ngươi đã chạy thẳng tới điện Vĩnh Thọ.”

“Phụ hoàng dạo gần đây… tính tình rất cứng đầu.”

“Ngươi liều lĩnh như vậy, trẫm… chưa chắc kịp bảo vệ.”

Nói tới đây, hắn khẽ dừng lại, rồi hạ mắt, giọng thấp đi vài phần:

“Ngươi… có quen biết mẫu hậu không?”

Ta cuối cùng cũng hoàn hồn lại.

Chuyện đến nước này rồi giấu cũng chẳng giấu nổi nữa.

Chi bằng… lật bài đi thôi.

Ta hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

Rồi nước mắt lưng tròng, ta ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nức nở đầy chân tình:

“Cháu ngoại ngoan, ta là… là dì ruột của con đây mà!”

Bang!

Gương mặt tuấn tú của Cố Kỳ Uyên phút chốc hiện lên vẻ bối rối cùng cực, trong lúc lảo đảo liền đập thẳng vào ngự án phía sau.

Đúng lúc đó

Rầm!

Cửa điện bị ai đó đẩy mạnh, vang lên tiếng ầm nặng nề.

Ta giật mình ngoái đầu nhìn.

Một người đàn ông vận long bào sắc vàng tối bước nhanh vào điện.

Dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn, đường nét vô cùng giống Cố Kỳ Uyên —

Chỉ khác một điều: rõ ràng trông chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, vậy mà tóc đã trắng như tuyết.

“Phụ hoàng…”

Cố Kỳ Uyên lập tức kêu lên, bước lên chắn trước mặt ta.

Người đàn ông kia không hề để ý đến hắn.

Ánh mắt như bão táp xoáy thẳng về phía ta:

“Ngươi, nhắc lại câu vừa rồi!”

Ta không nhịn được rùng mình một cái.

Trời ơi đất hỡi…

Chị Ôn Nghi từng nói ba đứa con chị là một anh chàng cún con ngoan ngoãn, hay dính người…

Lừa người!

Toàn là dối trá!

Em ngoan chị xạo!

14

Cố Kỳ Uyên khẽ cau mày, khẽ nghiêng người, hoàn toàn chắn tầm nhìn giữa ta và Thái thượng hoàng.

Không đợi Cố Diễn nổi giận, hắn từng chữ từng chữ nói rõ ràng:

“Phụ hoàng, người sẽ dọa đến nàng.”

Giọng nói không lớn, nhưng vững vàng, không chút do dự.

Mùi hương long diên thoang thoảng vấn vương quanh chóp mũi.

Trái tim đang thấp thỏm bất an của ta… lại đột nhiên bình ổn trở lại.

Thấy Cố Kỳ Uyên kiên quyết không lùi nửa bước, đường viền quai hàm của Cố Diễn siết chặt, rõ ràng là đang dằn cơn bão trong lòng xuống.

Giọng ông khàn khàn, mang theo áp lực đè nén:

“Không ai được mượn danh Nghĩ nhi ra đùa giỡn, ngươi… tốt nhất nên chứng minh được lời mình nói là thật.”

Ta gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Là thật mà! Là thật đấy thiệt luôn!

Ta xách cuốc dưới đất lên, ra hiệu cho hai cha con đế vương kia theo ta.

Một đường xông thẳng về phía điện Vĩnh Thọ, chuẩn bị khai quật bùa giữ mạng huyền thoại!

Lần này không còn ai ngăn ta nữa, ta một đường xông thẳng vào, đến tận trung tâm bồn hoa.

Khục khục khục

Trong chiếc bồn hoa nhỏ ấy, ta bắt đầu đào, đào mãi không thôi.

Chị Ôn Nghi chôn sâu thật.

Lại thêm đất cứng như đá, ta đào đến nỗi mồ hôi thấm ướt cả trán, thật sự quá vất vả.

Thấy vậy, Cố Kỳ Uyên không nói một lời, trực tiếp đưa tay… cầm lấy cuốc từ tay ta.

Ta chớp chớp mắt, cười ngọt ngào:

“Cảm ơn đại ngoại sinh!”

Hắn đột nhiên nhíu mày.

“Đừng gọi ta như vậy.”

Cạch! Cuốc nện mạnh xuống đất.

Từng vốc đất bị hất tung ra ngoài.

Cho đến khi

“Két!”

Một tiếng vang giòn giã.

Đám thái giám vội vã xúm lại, nâng chiếc rương gỗ từ trong hố lên.

Vừa mở nắp, bên trong xếp đầy những tấm lệnh bài miễn tử lấp lánh ánh vàng dưới ánh đèn.

Cố Diễn như người mất hồn, lảo đảo lùi về sau, giọng run run thì thào:

“Đúng là của Nghĩ nhi rồi…”

“Mỗi lần ta chọc nàng giận, nàng lại đến lấy đi một tấm.”

“Nghĩ nhi… Nghĩ nhi của ta đâu rồi?!”

Ông đột nhiên trở nên kích động, như bị gỡ phong ấn cảm xúc, nhào về phía ta.

Nhưng trước khi ông kịp tới gần, đã bị Cố Kỳ Uyên giữ chặt lấy, gắt giọng:

“Phụ hoàng, người bình tĩnh lại đi!”

Dù Cố Kỳ Uyên đã cố sức ngăn lại, nhưng ánh mắt hắn khi nhìn ta vẫn lộ rõ sự khát khao muốn biết sự thật đến cháy bỏng.

Ta có chút không dám nhìn thẳng vào hắn.

Khó khăn lắm mới thốt nên lời:

“Nàng ấy… nàng ấy… không còn ở thế giới này nữa.”

Trước đây mỗi lần chị Ôn Nghi uống rượu rồi lảm nhảm, ta cũng chỉ coi như chuyện bịa nghe cho vui.

Chị từng nói, mình được chọn, xuyên vào một triều đại đang chìm trong loạn lạc.

Nhiệm vụ của chị chính là cứu lấy Cố Diễn, giúp ông lên ngôi.

Nhưng không ngờ rằng sau bao lần trải qua hiểm nguy cận kề, suốt gần một năm cùng sinh cùng tử, chị và Cố Diễn lại dần nảy sinh tình cảm.

Có lần say rượu, chị… lỡ nhào vào ông ấy luôn rồi.

Khi Cố Diễn thế lực dần mạnh, việc đăng cơ chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Ông quyết đoán, tàn nhẫn, thủ đoạn sắt thép, chỉ trong thời gian ngắn đã kết thúc loạn thế, mang lại thái bình thịnh thế.

Nhiệm vụ của chị hoàn thành.

Và như một phần thưởng, mẹ nuôi chị người mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối được cứu sống.

Nhưng…

Chị Ôn Nghi lại không rời đi ngay.

Bởi vì lúc ấy, chị đã phát hiện mình có thai.

Chị ấy đã vật vã đấu tranh trong nhiều ngày.

Nhưng cuối cùng, vẫn không thể ra tay bỏ đứa bé này.

Cố Kỳ Uyên chính là kết tinh tình yêu của hai người, cũng là niềm an ủi cuối cùng mà chị Ôn Nghi muốn để lại cho Cố Diễn.

Là con một, chị được ba mẹ nuôi yêu thương như sinh mệnh.

Nếu chị ở lại thế giới này, hai ông bà kia chỉ sợ sẽ vì mất con mà sinh bệnh, u uất mà qua đời.

Vậy nên

Mười năm, chính là thời hạn dài nhất mà hệ thống cho phép chị lưu lại thế giới này.

Sau khi ta kể xong, trong sân viện rơi vào một khoảng lặng dài đến nghẹt thở.

Khoé mắt Cố Diễn đỏ hoe:

“Thảo nào… thảo nào trẫm tìm khắp nơi… mà vẫn không thể tìm thấy nàng.”

Nhìn ông như vậy, ta cũng mềm lòng.

“Chị Ôn Nghi từng nói”

“Nàng chôn rương lệnh miễn tử này, là để một ngày nào đó… dùng nó đổi lấy sự tha thứ của một người.”

Cả người Cố Diễn đột nhiên cứng đờ.

Ông ôm chặt lấy chiếc rương gỗ, không nói một lời, rồi xoay người lặng lẽ bước vào tẩm điện.

Haiz.

Cũng phải chừa cho ta một tấm chứ…

Ta lưu luyến nhìn theo chiếc rương được ôm đi xa dần.

Cố Kỳ Uyên trước đó vẫn đứng nghiêm bên cạnh, giờ thấy bộ dạng ta như vậy, ánh u ám giữa chân mày hắn cũng dịu đi không ít.

Hắn đưa tay day trán, giọng có chút bất lực:

“Ngày mai bảo Lý Toàn mang cho ngươi một tấm là được.”

“!”

Ta lập tức rạng rỡ như hoa nở dưới nắng.

“Đại ngoại sinh à, con thật tốt!”

Cố Kỳ Uyên khẽ nhướng mày, mắt lạnh quét tới:

“Nếu trẫm nhớ không nhầm”

“Ngươi vừa mới nói, mẫu hậu chỉ có một đứa con gái duy nhất.”

Ôm đá đập chân mình… đúng nghĩa.

Ta cười gượng, gấp rút chữa cháy:

“Nghĩa muội cũng là muội mà!”

Người bên cạnh khẽ “hừ” một tiếng, xoay người bước đi đầy tao nhã:

“Đừng mơ.”

Ta xụ mặt xuống, thất thần nhìn bóng hắn rời xa.

Trong lòng chỉ muốn hét lên với chị Ôn Nghi:

Chị ơi!

Chị nhìn mà xem nè!!

15

Ngày hôm sau.

Ta vẫn như thường lệ, đến Dưỡng Tâm Điện ăn chùa.

“Gà sốt hành tiêu hôm nay ngon ghê. Hay là mang phần này cho… anh rể?”

Cố Kỳ Uyên liếc ta một cái, hờ hững phun ra hai chữ:

“Nói thẳng.”