Chương 7

Truyện: TRUYỀN TĨNH PHI THỊ TẨM

Tác giả:

Ta cười gượng.

“Chỉ là… có một tẹo tẹo lo lắng thôi.”

Hắn chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng múc một muỗng canh măng tươi bỏ vào bát ta.

Giọng điềm tĩnh:

“Phụ hoàng tuy tính tình quái gở, nhưng với mẫu hậu thì xưa nay… nàng muốn gì, ông đều cho hết.”

“Chỉ với một rương lệnh miễn tử kia thôi, ông ấy đã chẳng còn trách nổi gì nữa rồi.”

Cố Kỳ Uyên từ tốn, thần sắc không gợn sóng.

Nhìn vẻ bình thản của hắn, câu “vậy… còn chàng thì sao?” đến bên môi ta lại không sao thốt ra nổi.

Ta đành chuyển chủ đề:

“À đúng rồi, đại ngoại”

Ánh mắt lạnh lẽo pha nguy hiểm bắn thẳng qua.

Ta lập tức nghẹn họng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại… giờ mình đã có một người chị làm Thái hậu rồi cơ mà, ai sợ ai chứ?

“Suốt ngày gọi ‘bệ hạ, bệ hạ’ nghe trúc trắc chết đi được.”

“Không cho gọi đại ngoại sinh, vậy gọi trực tiếp tên có được không?”

Cố Kỳ Uyên không nói gì.

Ta lập tức xem đó là ngầm đồng ý:

“Vậy ngươi nhận ra ta không phải Thẩm Nguyệt Ly từ khi nào vậy?”

Hắn không thèm ngẩng đầu lên:

“Tiểu thư của phủ Tể tướng sẽ không giữa thanh thiên bạch nhật dùng lụa trắng… đu xích đu.”

Ghê thật.

Tổn thương thì ít mà sỉ nhục thì đầy rổ.

Ta trợn mắt trắng dã:

“Vậy ngươi không sợ ta là yêu quái đến đòi mạng sao?”

Động tác gắp thức ăn của Cố Kỳ Uyên khựng lại đôi chút.

“Trẫm từ nhỏ đã biết mẫu hậu khác biệt với tất cả mọi người.”

“Nàng ấy sống động, sáng rỡ.”

“Ngươi cũng vậy.”

Ba chữ cuối cùng kia, chẳng hiểu sao lại nhuốm một tầng tình ý mơ hồ.

Khiến vành tai ta bỗng chốc… nóng ran.

Không hiểu sao, tự nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên:

“Khụ, vậy còn chuyện ngươi biết ta quen chị Ôn Nghi… là sao?”

Cố Kỳ Uyên đặt đũa xuống.

Hắn đứng dậy, đi đến bên ngự án, cầm lấy con dấu nhỏ ấy đặt trong lòng bàn tay.

Ngón trỏ hắn khẽ chạm vào mặt khắc:

“Đây là Thống Thống, đúng không?”

“Năm xưa, cùng biến mất với mẫu hậu… còn có nó.”

Ta chết sững tại chỗ.

Cái gì cơ?!

Chị Ôn Nghi xuyên tới xuyên lui, còn mang theo được cả mèo á?

Ta không kìm được khẽ thì thầm:

“Thống Thống…”

Lời vừa dứt

Một trận choáng váng dữ dội ập đến,

Thân thể mất hết kiểm soát, ta ngã quỵ xuống đất.

Trước khi ý thức rơi vào hư vô, hình ảnh cuối cùng ta thấy là Cố Kỳ Uyên hoảng hốt lao tới ôm lấy ta, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng.

16

Ý thức dần dần trở về.

Khi ta mở mắt, nhìn thấy rõ trước mặt là một người một mèo, suýt chút nữa tưởng mình đã xuyên ngược trở lại thế giới cũ.

“Con nhóc hôi, lâu rồi không gặp.”

Thống Thống nhảy ngay vào lòng ta,

Giọng nói còn non nớt như trẻ nhỏ, nhưng giọng điệu lại chững chạc như ông cụ non.

Như… một đứa trẻ đang bắt chước người lớn nói chuyện.

Khoan đã.

Nó… đang nói chuyện?!

Ta lập tức bình tĩnh lại.

À há, rồi rồi, thì ra là mơ nữa chứ gì.

“Đang nghĩ gì đấy?” Chị Ôn Nghi đối diện dường như nhìn thấu tâm can ta.

“Không phải mơ đâu.”

Chị vừa dứt lời, Thống Thống lập tức chen vào:

“Thực ra… cũng có thể xem là mơ.”

Ta: “……”

Làm màu à?

Thích chơi mấy trò triết học trừu tượng đúng không?

Để ta cho mấy người tỉnh giấc luôn!

Bốp!

Một cái tát giòn tan vang lên.

Ta ngơ ngác.

Mặt đau. Không tỉnh.

Cái… cái quái gì thế này?!

Chị Ôn Nghi thở dài thườn thượt, như thể đang nhìn một đứa em gà mờ đến mức hết thuốc chữa:

“Con ngốc này, chẳng hiểu sao mà vẫn hoàn thành được nhiệm vụ nữa.”

Rồi chị nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện.

“Sau vụ tai nạn xe, em hôn mê suốt hai năm. Bác sĩ đã mấy lần gửi thông báo nguy kịch.”

“Đến lần cuối cùng… em ngừng thở.”

“Đúng lúc đó, hệ thống chính liên lạc với chị. Bảo rằng vì chị đột ngột biến mất, A Diễn cũng chính là Cố Diễn sẽ ngày càng cố chấp trong việc tìm kiếm chị.”

“Và chính sự cố chấp đó khiến ông dễ dàng bị người khác lợi dụng, dẫn đến việc huyết tẩy các tiểu quốc xung quanh, gây ra chiến loạn triền miên.”

“Vì để xoa dịu lòng dân, Kỳ Uyên đích thân dẫn quân chinh phạt.”

“Trận chiến giành đại thắng, nhưng trên đường hồi triều… lại mắc phải trọng bệnh, thuốc thang vô hiệu mà qua đời.”

“A Diễn nghe tin, phun máu tại chỗ, khí tuyệt thân vong.”

Nói tới đây, giọng của chị Ôn Nghi bắt đầu run rẩy.

Khóe môi chị khẽ cong lên, là nụ cười mà cay đắng nhiều hơn dịu dàng:

“Chị cũng không muốn không nói lời nào mà rời đi…”

“Nhưng khi đã chọn không ở lại, chị không còn quyền tiết lộ bất kỳ điều gì về nhiệm vụ hay thân phận với hai cha con họ.”

“Chị từng nghĩ, thời gian sẽ làm nhạt dần mọi thứ…”

Chị ngưng lại một thoáng, rồi nghiêm túc trở lại vấn đề chính:

“Thống Thống đã đem toàn bộ số điểm tích lũy cuối cùng nộp lên hệ thống chính, đổi lấy cơ hội đặc cách rút trước phần thưởng nhiệm vụ.”

“Nhờ vậy, hồn phách của em mới có thể nhập vào thân thể của một người đang cận kề cái chết để sống lại.”

“Và nhiệm vụ của em chính là ngăn chặn loạn thế xảy ra.”

“Những điều này vốn dĩ phải được nói rõ ngay từ đầu.”

“Nhưng vì em dùng điểm của Thống Thống để ‘mượn hệ thống’, nên các hệ thống khác không thể trực tiếp liên kết hay giao tiếp với em.”

“Chỉ có thể đợi em gọi đúng tên Thống Thống, thì mới có cơ hội… gặp lại nhau trong giấc mơ.”

“Thế mà chị chờ hoài chờ mãi, em vẫn không chịu gọi.”

“Chị thật sự sợ nếu tiếp tục như thế, đến khi nhiệm vụ hết hạn em còn chẳng biết mình phải làm gì!”

“Ai ngờ được, hôm qua Thống Thống đột nhiên nhận được tin từ hệ thống chính rằng em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi…”

Chị Ôn Nghi lúc này mới thực sự thả lỏng, vẻ mặt như vừa trút bỏ được cả tảng đá nặng trong lòng.

Chị nhìn ta, dở khóc dở cười:

“Con nhóc này, rốt cuộc là em đã làm cái gì thế hả?”

17

Thật lòng mà nói

Em cũng đâu có biết!!!

Cảm giác y như đang ngồi trong lớp, bị giáo viên gọi lên trả lời, đoán đại một đáp án…

May mà đúng.

Nhưng cô giáo lại hỏi ngược: “Vì sao em chọn C?”

Thì… bó tay chấm com luôn.

Thấy ta mù mịt trợn tròn mắt như nai vàng lạc lối, chị Ôn Nghi cũng hết chịu nổi, vung tay:

“Được rồi! Vậy thì kể hết đi!”

Hiểu liền.

Ta lập tức mở mic chế độ “bật không tắt”.

“Con trai chị á hả, em thật sự không muốn nói đâu…”

Thế là một tràng đập bàn kể lể bắt đầu.

Chuyện gì cũng tuôn ra sạch sẽ không giấu nửa chữ.

Giữa chừng không nhịn được, ta còn bắt đầu méc tội Cố Kỳ Uyên.

“Hắn không chịu nhận em!”

“Em đi làm trâu làm ngựa cho hắn, cày tấu chương cày cả cơm trưa, kêu một tiếng ‘dì’ thì mất miếng thịt chắc?!”

Chị Ôn Nghi im lặng.

Ta bĩu môi, nhỏ giọng:

“Chị… sao chị không nói gì vậy?”

Chị chau mày khẽ thở dài:

“Chị chỉ đang nghĩ”

“Heo nhà mình nuôi mà lại đi ủi nát cải trắng nhà mình trồng, thì rốt cuộc nên đứng về phía bên nào đây?”

Ta “á” lên một tiếng:

“Chị… chị về quê làm nông rồi hả?”

“…Thôi bỏ đi, kể tiếp đi.” Chị bị chặn họng một cú, giọng mang theo một chút bất lực lẫn cam chịu.

Ta lề mề gật đầu, tiếp tục kể nốt những gì chưa nói xong.

Nhưng khi ta nói đến đoạn đào ra rương lệnh miễn tử, không khí bỗng trở nên yên ắng lạ thường.

Hai chị em ta ngơ ngác nhìn nhau.

Không phải chứ, không phải chứ?

Chỉ vì… mỗi chuyện này thôi sao?

Vị đế vương từng nổi trận đồ máu khắp thiên hạ,

Lại… dễ dỗ thế cơ à?!

Khi nghe chị Ôn Nghi nói rằng Cố Kỳ Uyên sẽ chết vì bệnh sau khi thân chinh trở về, lòng ta cũng không kìm được mà khẽ run lên.

Thậm chí còn âm thầm mắng Cố Diễn một trận trong lòng:

Dù gì cũng là cha ruột, có ông bố nào dìm con trai dữ vậy không?!

Nhưng giờ phát hiện

Chỉ một cái rương lệnh miễn tử mà chị để lại cũng đủ khiến ông ấy nguôi giận…

Ta lại thấy… có chút xót xa thay cho ông.

Trên gương mặt chị Ôn Nghi lướt qua biết bao biểu cảm, ánh mắt cũng càng lúc càng phức tạp, đến mức không thể nhìn ra rốt cuộc là thương, giận hay đau lòng.

Rồi chị đột nhiên nghiến răng, mắng một tràng như bão:

“Ông ấy đúng là đồ ngốc! Ngốc! Ngốc đến hết thuốc chữa!”

Ta cũng lầm bầm phụ họa:

“Đều tại cái hệ thống chết tiệt kia, nếu lúc đó nó chịu để chị để lại lấy một câu thôi, thì anh rể cũng đâu đến nỗi…”

Chưa kịp nói hết câu, Thống Thống nhảy dựng lên chen lời:

“Không phải lỗi của ta đâu! Là quy tắc do hệ thống chính đặt ra mà!”

“?”

Bị nó ngắt ngang thế, ta mới sực nhớ ra một chuyện.

Như bị sét đánh ngang đầu, ta lập tức quay phắt sang nhìn nó:

“Mày… mày là hệ thống?!”

Thống Thống gật đầu bằng cái đầu mèo tròn trịa, trên mặt hiện rõ vẻ “Giờ mới hiểu ra à?”.

Được lắm.

Ta đã nói mà, bình thường có con mèo nào mà biết… lộn ngược giữa không trung không?!

Trước kia bạn bè kéo nhau đến nhà ta, xếp hàng chỉ để nhìn nó biểu diễn.

Hóa ra… joker lại chính là tôi.

Cơn giận bốc lên từ đáy lòng.

Ác ý cũng theo đó nổi dậy.

“Đồ vô lương tâm nhỏ nhen!”