Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Ta từng bước tiến gần, nhìn thẳng hắn:
“Phó Khâm, là ngươi hại phụ huynh ta, vu oan đệ đệ ta cấu kết ngoại bang, khiến cả Tạ gia bị tru di tam tộc… ta không nên hận ngươi ư?”
Phó Khâm tự vả mình một cái:
“A Duẫn, là ta sai, là ta đáng chết…”
“Vậy ngươi chết đi!” – ta nói không chút do dự.
Phó Khâm thoáng sững sờ, toan mở miệng giải thích:
“A Duẫn, ta có nỗi khổ, nghe ta nói…”
Ta lạnh lùng cắt lời:
“Phó Khâm, giữa ta và ngươi, đã chẳng còn gì ngoài huyết hải thâm cừu. Giờ ngươi chỉ còn một con đường mà thôi.”
“Con đường năm xưa các ngươi ép Thái tử đi.”
Kiếp trước, Thái tử bị đoạt người trong lòng, bị cắn mất một chân, mất cơ hội thừa kế. Phụ hoàng mà y kính ngưỡng suốt đời lại vì đại cục mà dung túng hung thủ, chẳng buồn đả động.
Thái tử sao không phát điên?
Hoàng thượng có lẽ vẫn còn chút xót thương, nên chưa từng hạ chiếu phế truất.
Thái tử môn hạ liền dâng lời gièm pha, xúi giục y mưu phản.
Nhị hoàng tử sớm đoán được, mượn danh “hộ giá”, thẳng tay chém sạch thế lực Thái tử, ngay cả Thái tử cũng chết dưới tay hắn.
Sau chính biến, Hoàng đế băng hà, Nhị hoàng tử thuận thế đăng cơ.
…
Phó Khâm thần sắc thê lương:
“A Duẫn, nàng biết rõ con đường ấy là tử lộ…”
Ta cười nhạt:
“Dĩ nhiên ta biết. Nhưng ta muốn các ngươi dù biết rõ là đường chết… cũng phải bước vào. Chỉ như vậy… mới có thể tế vong hồn hơn trăm nhân khẩu Tạ gia ta nơi suối vàng!”
Phó Khâm thở dài, đưa tay nắm lấy tay ta:
“A Duẫn, đừng hồ nháo nữa. Chuyện hoàng tử tranh đoạt đế vị đâu phải trò đùa, sao có thể để nữ tử như nàng nhúng tay vào?”
“Đúng là Nhị hoàng tử đã hạ lệnh sát hại Tạ gia. Nhưng hắn cần chính, biết dụng người, là minh quân mà ai ai cũng ngợi khen. Nàng dốc lòng đưa tin cho Thái tử, sao biết được sau khi y đăng cơ, có phải cũng sẽ giết cả nhà nàng như Nhị hoàng tử từng làm?”
“Tạ gia thế lớn quyền cao, không có quân vương nào có thể dung thứ.”
“Khi ta còn phò Nhị hoàng tử, đã vì nàng mà cầu xin ân xá trước. Chỉ cần nàng chịu gả cho ta, đợi hắn đăng cơ, phụ thân nàng tự nguyện chịu chết, hắn sẽ buông tha những người còn lại trong Tạ phủ. Cũng sẽ không liên lụy đến nàng.”
Ta lùi ra sau mấy bước, xa rời hắn:
“Nực cười! Một kẻ sắp bị giam vào ngục lại muốn ta khuyên phụ thân tự sát thay cho mạng sống của người khác? Phó Khâm, là ngươi ngu xuẩn, hay cho rằng ta ngu xuẩn?”
“Phó Khâm, Nhị hoàng tử chưa hoàn toàn bại trận, nhưng ngươi… đừng cố chấp vô ích nữa.”
Phó Khâm vẫy tay ra hiệu, lập tức có một nhóm người tiến đến.
“Đem người đi, nha hoàn cũng bắt theo.”
Ta và Xuân Hoa bị trói nghiến hai tay, hắn còn buông lời quen thuộc:
“A Duẫn, ngoan ngoãn một chút. Chờ sự thành, ta sẽ thả nàng ra, chúng ta thành thân.”
Hắn giam chúng ta vào một mật thất tối tăm không thấy thiên quang, nhưng bên trong lại có đủ mọi vật dụng — hiển nhiên đã được chuẩn bị từ trước.
10
Từ sau khi bị giam, Phó Khâm thường xuyên tới gặp ta.
Hắn đến là để kể chuyện cũ, nhớ lại những ngày “tình thâm ý thiết” của kiếp trước.
Hôm thì mang một bó hoa dại, kể nơi hắn hái, nhớ ngày ta vì bó hoa tương tự mà làm thơ cho hắn.
Hôm thì dâng một dĩa bánh ngọt, nói ta từng ăn món này mà cười rạng rỡ ra sao.
Sau bảy ngày tặng lễ vật, hắn mang đến một bộ hỉ phục đỏ thẫm:
“A Duẫn, kiếp trước nàng mặc bộ y phục này gả cho ta, thật sự rất đẹp.”
“Tối nay, đợi chuyện thành, chúng ta lại thành thân một lần nữa, được chăng?”
Chưa chờ ta đáp, hắn đã vội vàng rời đi.
Nhưng lần này, hắn chưa đi được bao lâu — chưa đầy nửa canh giờ — đã toàn thân đẫm máu, lảo đảo chạy về mật thất.
Hắn bị thương, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc không thể tin nổi:
“Rõ ràng ta đã nhốt người lại rồi, vì sao… vì sao vẫn thất bại?”
Bởi vì ngươi ngu dốt, ta thầm nghĩ trong lòng.
Nếu chẳng phải cố ý để bị bắt, làm sao bức các ngươi ra tay sớm như vậy, làm sao khiến các ngươi tin rằng mình chắc thắng?
Không ai nói cho hắn biết đáp án.
Phó Khâm lao đến, ép ta thay hỉ phục:
“A Duẫn, chúng ta bái đường thành thân.”
“Chỉ cần bái đường rồi, chúng ta chính là phu thê. Ngày mai ta sẽ đưa nàng về Tạ phủ, phụ thân nàng sẽ không để nàng không có phu quân.”
“A Duẫn, A Duẫn, mau mặc hỉ phục được không? Ta biết nàng thương ta nhất. Người ta yêu cũng chỉ có nàng, thành thân đi, chúng ta bây giờ liền thành thân.”
Phó Khâm như kẻ điên, chấp niệm duy nhất là ép ta mặc hỉ phục cùng hắn bái đường.
Ta không đáp ứng, hắn lại muốn động thủ.