Quay lại chương 1:
Khóe mắt ta thoáng trông thấy mấy bóng người áo đen mang đao lướt qua sau lưng, còn chưa kịp cảnh giác, trước mắt liền tối sầm.
…
Khi ta tỉnh lại, đã ở trong một gian nhà hoang mục nát, ba người chúng ta bị trói chặt vào cột gỗ giữa nhà.
Trong phòng có vài đại hán râu ria xồm xoàm, thân hình thô lỗ lực lưỡng.
Chúng nắm đao trong tay, cười hả hê dâm tà:
“Hôm nay vận khí thật tốt, bắt được mấy tiểu thư con nhà phú quý. Nhìn làn da non mịn này, chắc chắn sẽ rất ‘thú vị’ khi chơi đùa.”
Một tên vứt đao xuống, bắt đầu cởi thắt lưng:
“Các vị tiểu thư yên tâm, chúng ta chỉ chơi một lúc thôi. Sau đó sẽ bắt người nhà các ngươi mang bạc tới chuộc. Sẽ không giết các ngươi đâu.”
“Thân thể mềm mại thế này, lát nữa gia gia đây sẽ khiến các ngươi càng thêm mềm nữa!”
Một đám nam nhân vừa nói vừa cười khả ố, thi nhau lao tới.
Đỗ Tê vừa tỉnh lại đã sợ đến thét chói tai, cầu cứu liên hồi.
Nàng liền bị tát một cái thật mạnh:
“Con tiện nhân, gào cái gì? Có kêu rách cổ cũng chẳng ai tới cứu!”
Có kẻ tới kéo tay ta, có kẻ định xé áo Tần Tuyết Dao, song người còn chưa chạm vào đã bị nàng đá văng ra xa.
Đường đường là con gái đại tướng quân, nếu không bị người bỏ thuốc làm mềm gân cốt, há để mặc kẻ khác tùy ý xâm phạm, chờ ai tới cứu?
Tần Tuyết Dao cùng đám thổ phỉ đánh nhau kịch liệt, chợt “Rầm!” một tiếng, cửa bị đá văng.
Một đạo nhân mã xông vào, tiếng quát vang vọng:
“Bắt lại cho bản điện!”
Người đến – chính là Thái tử.
Ta quay sang nhìn Đỗ Tê, thấy trong mắt nàng ánh lên vẻ kinh ngạc khôn cùng.
Sau trận chiến, bọn cướp chỉ còn lại một tên sống sót, còn lại toàn bộ bị tiêu diệt.
Chưa kịp trấn tĩnh, lại thấy có người nữa đến – là Nhị hoàng tử cùng Phó Khâm.
7
Kiếp trước, Tần Tuyết Dao và Đỗ Tê cùng nhóm quý nữ đến Thiên Hoa Tự dâng hương, bất ngờ bị sơn tặc bắt cóc.
Người dẫn binh cứu họ lúc đó – chính là Nhị hoàng tử.
Vì báo ân cứu mạng, Tần Tuyết Dao gả cho Nhị hoàng tử làm chính phi, Đỗ Tê cũng làm trắc phi.
Sau lưng Nhị hoàng tử liền có thêm hai thế lực lớn, thế cục trong triều nghiêng hẳn về phía hắn, áp đảo Thái tử.
Nhưng thực chất, Tần Tuyết Dao từ lâu đã cùng Thái tử hai bên hữu ý, chỉ chờ thánh chỉ tứ hôn.
Nhị hoàng tử lấy danh nghĩa cứu mạng ép gả, lại dùng Tần Tuyết Dao khống chế Tần gia, khiến Tần phủ chỉ đành quay sang ủng hộ hắn.
Ta liếc nhìn Tần Tuyết Dao đang được Thái tử ân cần hỏi han có bị thương không, âm thầm gật đầu – đời này, ta tự nhiên sẽ thành toàn nhân duyên cho bọn họ.
Kế hoạch thay đổi, sắc mặt Nhị hoàng tử cực kỳ khó coi, nhưng vẫn đành đến bên Đỗ Tê làm bộ diễn trò.
Phó Khâm cũng bước lại gần ta, giọng đầy quan tâm:
“A Duẫn, nàng không sao chứ?”
“Vừa nghe nói nàng xảy ra chuyện, ta liền vội vàng chạy tới, dọa chết ta rồi.”
Nói rồi định bước tới ôm ta, ta liền tung một cước đá văng hắn ra.
Tự mình tháo dây trói, ta lạnh lùng nói:
“Phó Khâm, ngươi thật khiến ta buồn nôn.”
Kiếp trước, ta không rõ kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân này là do ai bày ra, nhưng đời này – không thể là ai khác ngoài Phó Khâm.
Kiếp ấy ta đã gả cho hắn, mải lo việc trong ngoài, còn đang chuẩn bị lễ vật Trung thu để dâng các phủ, căn bản không có thời gian tới Thiên Hoa Tự dâng hương.
Chuyện giữa Tần Tuyết Dao và Nhị hoàng tử cũng là do nàng kể sau ta mới biết.
Phó Khâm khi ấy và Nhị hoàng tử chưa hề quen biết, những ân oán sau này cũng là do ta tiết lộ cho hắn.
Không ngờ nay lại trở thành thủ đoạn hắn dùng để lấy lòng Nhị hoàng tử.
Phó Khâm đối diện ánh mắt đầy chán ghét của ta, vẻ mặt lộ rõ bi thương, tủi hờn.
Thế nhưng khi thấy tiểu đao trong tay ta, sắc mặt Phó Khâm lại biến thành kinh ngạc:
“A Duẫn, sao trong tay nàng lại có đao?”
Ta xoay xoay con dao nhỏ trong tay, nhướng mày thách thức:
“Ngươi đoán xem?”đ o c t,ạ i nova truy e n . c o m để ủ ng h o t ac g i ả
Phó Khâm lộ vẻ nghi hoặc, thần sắc quái dị, suốt đường quay về cũng không còn tìm ta nói chuyện.
Đợi đến khi ta xuống xe, hắn mới chặn ta lại, hai mắt ửng đỏ, chất vấn:
“A Duẫn, có phải… nàng cũng đã trọng sinh rồi không?”
Ta lại một cước đá hắn lăn sang một bên:
“Cút đi! Nếu có bệnh thì tìm đại phu, chớ có phát điên trước mặt ta.”
Ta tự nhiên sẽ không thừa nhận, bởi lúc này vẫn chưa phải lúc.
Vừa bước vào phủ, liền nghe thấy sau lưng tiếng Phó Khâm gọi với theo:
“A Duẫn, nàng là của ta!”
“Dù là kiếp trước hay kiếp này, chúng ta đều là phu thê, không ai có thể chia cắt chúng ta!”
Ta khẽ lắc đầu — quả nhiên là bệnh không nhẹ.
Phó Khâm dâng mưu hay cho Nhị hoàng tử, lại thành toàn cho một đôi nhân duyên khác.
Không bao lâu sau khi từ Thiên Hoa Tự trở về, Thánh thượng hạ chỉ tứ hôn: ban hôn Thái tử và Tần Tuyết Dao.