- Trang chủ
- Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
- Chương 9: Không cần lấy lòng ta
Chương 9: Không cần lấy lòng ta
Truyện: Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Tác giả: Loạn Khúc
- Chương 1: Xuyên thành vợ trước đoản mệnh
- Chương 2: Tiền đồ u ám
- Chương 3: Là ngươi ghét ta
- Chương 4: Xuống ruộng làm việc
- Chương 5: Tư tưởng không trong sáng
- Chương 6: Tám mươi! Tám mươi!
- Chương 7: Đừng gọi ta là thê chủ
- Chương 8: Ôn Oanh, thắng chắc!
- Chương 9: Không cần lấy lòng ta
- Chương 10: Tự tay nấu cơm
- Chương 11: Ngươi chê ta sao?
- Chương 12: Ngươi quay mặt đi
- Chương 13: Gần gũi quá rồi...
- Chương 14: Vẫn còn đang tuổi lớn sao?
- Chương 15: Làm sao bảo vệ cái lưng
- Chương 16: Vào núi chặt củi
- Chương 17: Thành kẻ rình trộm rồi!
- Chương 18: Có cơ bụng số 11 không vậy?
- Chương 19: Ta đâu có không vui
- Chương 20: Đối xử tốt với bản thân một chút
- Chương 21: Có bị bỏng không
- Chương 22: Đúng là thú tính!
- Chương 23: "Tình địch" xuất hiện
- Chương 24: "Số tiền đầu tiên kiếm được"
- Chương 25: Ly gián tình cảm thê thê
- Chương 26: Săn dê rừng
- Chương 27: Lần đầu ăn mặn
- Chương 28: Lại dám quát ta
- Chương 29: Ngủ quá gần rồi
- Chương 30: Khởi đầu của "Đầu bếp thôn"
- Chương 31: Vùi đầu vào ngực mà ngủ
- Chương 32: Có chút mờ ám
- Chương 33: Ngươi không thích ta
- Chương 34: Cho ta ăn no đi
- Chương 35: Như vậy... không đẹp
- Chương 36: Mặc kệ tất cả, ôm ngủ thôi
- Chương 37: "Tình địch" ghé thăm
- Chương 38: Mệt rồi sao?
- Chương 39: Không ai quen được việc không có ai ôm
- Chương 40: Bánh trôi đêm giao thừa
- Chương 41: Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo giỏi
- Chương 42: Ngươi còn lớn hơn cả huyện lệnh?
- Chương 43: Lột đồ kiểm tra
- Chương 44: Cô không thể rời xa Yến An được nữa
- Chương 45: Ngươi lo cho ta?
- Chương 46: Thê tử của ta, Ôn Oanh
- Chương 47: Cuộc sống nhỏ nơi sạp hàng
- Chương 48: Ngươi chính là người giỏi nhất
- Chương 49: Vậy là nàng xem như đã khai thông
- Chương 50: Nói chúng ta tình cảm tốt
- Chương 51: Tìm chỗ dựa
- Chương 52: Ta không thích nàng ta
- Chương 53: Ngôi nhà của cô và Ôn Oanh
- Chương 54: Ngươi cũng không chê bẩn à
- Chương 55: Yêu chỉ là yêu
- Chương 56: Ta không phải là "Yến An"
- Chương 57: Ngươi chính là Yến An
- Chương 58: Ngươi lại cứng đầu rồi đấy
- Chương 59: Đan khăn quàng cổ
- Chương 60: Lần chia xa đầu tiên
- Chương 61: Nàng là ánh trăng của ta
- Chương 62: Tránh xa kẻ cố chấp
- Chương 63: "Yến An, ta muốn......"
- Chương 64: Hôn nhiều vài lần sẽ có kinh nghiệm thôi
- Chương 65: Muốn hôn bao nhiêu tùy nàng
- Chương 66: Không được mặc kệ ta đâu đấy~
- Chương 67: Ta muốn hôn nàng
- Chương 68: Ta biết rõ giữa nữ tử với nhau không chỉ có hôn môi
- Chương 69: Ta không phải ghét bỏ nàng
- Chương 70: Kỹ thuật không tồi
- Chương 71: Đã từng thích Yến An trước kia chưa
- Chương 72: Nàng thật lạnh nhạt
- Chương 73: Nói những lời sến súa
- Chương 74: Tình yêu, thật ra rất ngọt ngào
- Chương 75: Hơ, đúng là duyên phận do trời định
- Chương 76: "Nàng có thể vào"
- Chương 77: Nàng tới giúp ta gội đầu nhé?
- Chương 78: Giữa ban ngày bản mặt!
- Chương 79: Sợ nàng chưa thỏa mãn
- Chương 80: Có lẽ là sắp đến kỳ nguyệt sự
- Chương 81: Yến An, nàng chờ ta một chút
- Chương 82: Ngươi đã liên lụy Ôn Oanh
- Chương 83: Bế ngang lên
- Chương 84: Ta sợ nàng sẽ không cần ta nữa
- Chương 85: Hòa ly thư
- Chương 86: Đừng hòng rời xa ta
- Chương 87: Nàng cũng thật tệ hại
- Chương 88: Lấy thân nuôi hổ
- Chương 89: Nói chuyện ngọt ngào, hôn cũng ngọt
- Chương 90: Không hiểu tiếng người nhà họ
- Chương 91: Nước ấm luộc ếch*
- Chương 92: Trái với thế đạo, tai họa kéo đến sau.
- Chương 93: Không dung nơi thế gian
- Chương 94: "Nàng định hung dữ với ta sao?"
- Chương 95: Nàng có thể đừng như vậy được không~
- Chương 96: Có thể có chút chí khí không?
- Chương 97: Ôn Oanh chưa từng khiến cô thất vọng
- Chương 98: Sẽ tổn thọ
- Chương 99: Bởi vì ta yêu nàng, không nỡ rời xa nàng (Hoàn chính văn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Yến An trừng mắt, trong lòng nghẹn khuất, nhưng lại biết Ôn Oanh nói là sự thật.
Hiện tại tuy có danh nghĩa tú tài, nhưng lại không có tài học của tú tài, trong tình huống như vậy nếu muốn tìm việc, e là vẫn phải bán sức lao động.
Thấy vẻ mặt Yến An cực kỳ uất ức, trong mắt Ôn Oanh hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng an ủi: "Chuyện đọc sách thì chưa cần vội, đợi tình hình trong nhà khá hơn rồi hãy tính."
Giờ đến cơm còn không đủ ăn, nghĩ những chuyện đó có ích gì?
Yến An: "...Ờ."
Ngẫm lại cũng đúng, bản thân đến thế giới này còn chưa hiểu thấu, chỉ dựa vào mình thật sự không chống nổi gia đình này.
Trong lòng thở dài một hơi thật dài, vậy thì bao giờ cô mới được sống những ngày ăn cơm trắng khô mỗi bữa đây chứ!
Chưa từng nghĩ rằng thứ bình thường nhất trong quá khứ, nay lại là thứ mà bản thân khao khát cũng không có được! Khiến cô hối hận vì ngày trước không biết trân trọng!
Ăn sáng xong, ban đầu là Ôn Oanh muốn rửa bát, nhưng lại bị Yến An giành lấy, "Ta rửa bát, ngươi giặt y phục."
Cả hai đều là nữ tử, không thể cứ đè hết việc lên người Ôn Oanh, Yến An không phải loại người không biết thương hoa tiếc ngọc!
Ôn Oanh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, xoay người đi giặt y phục.
Hai người đang bận rộn thì Lý thẩm đi ngang qua bên ngoài, ló đầu nhìn vào trong một cái, thấy Yến An đang rửa bát thì không khỏi tròn xoe mắt.
Hôm qua bà đã nghe nói chuyện Yến An cùng Ôn Oanh ra đồng làm việc, chỉ là bà không tận mắt thấy, ban đầu còn có chút hoài nghi, là hàng xóm, bộ dạng Yến An trước kia bà còn lạ gì nữa.
Giờ nhìn thấy Yến An thật sự cũng đang làm việc nhà, Lý thẩm mới thật sự có cảm giác rằng Yến An sau khi mất trí nhớ đã đổi tính rồi.
Trong mắt Lý thẩm hiện lên ý cười, như vậy cũng tốt, nha đầu Ôn coi như khổ tận cam lai rồi.
Hai người tuy đều là nữ nhân thì sao chứ? Chỉ cần thật tâm đối đãi, cùng nhau dìu dắt, vẫn có thể sống những ngày an ổn hạnh phúc!
Bà không quấy rầy hai người trong sân, chỉ lặng lẽ đặt ít rau tự nhà mình trồng trước cửa nhà họ Yến, đợi lúc họ mở cửa ra sẽ nhìn thấy ngay.
Bà lặng lẽ rời đi, trong sân Yến An sau khi rửa bát xong lại quét nốt chỗ sân còn chưa quét, cuối cùng thấy thật sự không còn việc gì làm nữa thì ngồi xổm bên cạnh Ôn Oanh, vừa nhìn nàng giặt y phục, vừa nói chuyện.
"Lát nữa chúng ta còn phải ra đồng gặt lúa nữa đúng không?"
"Ừm, vẫn còn nhiều chưa gặt xong." Ôn Oanh đáp.
"Vậy sau khi gặt xong được trả công rồi, chúng ta có nên mua ít hạt giống về trồng rau không?" Yến An lại hỏi.
Ở nông thôn, sân nhà vốn rộng, tiện để trồng rau ăn hằng ngày. Không chỉ trong sân, ngoài sân cũng còn một mảnh đất trống lớn, nếu muốn thì hoàn toàn có thể tận dụng.
Như vậy, đợi đến khi rau thu hoạch được rồi, cũng đỡ phải dậy sớm ra ngoài hái rau dại.
Rau dại tuy tốt cho sức khỏe, nhưng sáng sớm ngủ chưa đã giấc đã phải đi hái, nghĩ thế này thì cũng đâu có khỏe!
Ôn Oanh đang giặt đồ thì khựng lại, quay đầu nhìn Yến An đang ngồi xổm bên cạnh mình, không ngờ cô lại nghĩ được tới chuyện đó.
"Ừ, có thể mua ít hạt giống về trồng, sắp vào đông rồi, phải mua loại chịu lạnh." Ôn Oanh gật đầu nói.
Nghe nàng nói vậy, Yến An cười tươi: "Ừm, như vậy đến khi rau lớn, chúng ta còn có thể thỉnh thoảng mang một ít qua cho Lý thẩm, đa tạ thẩm vẫn luôn chăm sóc ngươi."
Ôn Oanh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt hơi dao động, nét mặt cũng theo đó mà dịu đi rất nhiều, khẽ đáp một tiếng "Ừ."
"Đúng rồi, trong nhà đang nợ ai bao nhiêu tiền, ngươi nói ta biết với, để ta nắm được tình hình." Yến An lại bắt đầu lẩm bẩm, tuy cô biết đại khái là đang nợ người ta, nhưng khi đọc truyện thì cũng chỉ lướt qua, cụ thể bao nhiêu thì sớm đã không nhớ rõ.
Nghe Yến An quan tâm đến tình hình trong nhà, Ôn Oanh chỉ cảm thấy trái tim mình vốn đã lạnh cứng và tê liệt từ lâu như bị ai đó khẽ gõ một cái.
Thì ra trong nhà này không chỉ có mỗi mình nàng đang gắng gượng.
Nàng cố gắng khống chế âm thanh, không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng vẫn không giấu được sự khàn nhẹ nơi giọng nói:
"Trừ ba lượng bảy trăm tiền vay của Chu lang trung lần trước ta nói, còn nợ trưởng thôn hai mươi lượng, tộc họ Yến ba mươi chín lượng."
Yến An nghe nàng liệt kê xong thì hơi trầm mặc, không nhịn được hỏi: "Sao lại nhiều thế?"
Tổng cộng đã sáu mươi hai lượng bảy trăm tiền! Nhiều gấp đôi so với những gì cô tưởng tượng!
"Ban đầu vay trưởng thôn hai mươi lượng, tộc họ mười hai lượng, cộng thêm ruộng đất và một số đồ đáng giá trong nhà bán đi mới gom đủ sáu mươi lượng để phụ mẫu cưới ta về. Sau đó hai lão qua đời, lo liệu hậu sự tốn hết hai mươi bảy lượng, đó là còn nhờ tộc họ giúp gom góp, sau này đều phải trả lại." Ôn Oanh tường tận giải thích từng khoản.
Chi phí lo hậu sự cho hai lão trong nhà, đó là trong trường hợp đã cố gắng làm đơn giản nhất.
Có lẽ ban đầu phụ mẫu Yến gia dứt khoát đem bán hết ruộng đất là vì biết con mình không phải người biết làm ruộng, thay vì để đất hoang, chi bằng bán đi, gom tiền cưới vợ về chăm lo cho cô.
Giờ Ôn Oanh chỉ còn biết may mắn là căn nhà này chưa bị bán, nếu không thật sự phải ra núi ở động rồi.
Nghe xong, Yến An rất muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô đã hiểu rất rõ rằng nếu mình nhắm mắt thật, thì có lẽ Ôn Oanh còn phải gánh thêm một đống nợ để chôn mình.
"Ta... ta sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm trả hết nợ." Yến An hơi khô khốc nói.
"Ừm, chúng ta cùng nhau." Giọng Ôn Oanh có phần nhẹ nhàng.
Yến An nhìn nàng với ánh mắt có chút kỳ quái, môi mấp máy rất lâu, cuối cùng vẫn cố nuốt lời định nói xuống, dù sao thì cũng chẳng phải lời hay gì.
Thực ra cô cảm thấy Ôn Oanh rất thảm, nhà họ Yến vay tiền để cưới nàng về, nhưng tiền vay thì cuối cùng cũng phải trả mà! Ôn Oanh còn phải đi kiếm tiền để trả khoản tiền cưới mình...
Thật là thảm không nỡ nhìn...
Ôn Oanh cũng không quan tâm Yến An đang muốn nói gì, nàng nhanh nhẹn giặt sạch y phục của cả hai người, trong sân có dựng một cây trúc để phơi đồ, nàng bưng chậu gỗ đi phơi đồ, Yến An cũng vội vàng đi theo giúp một tay.
Ôn Oanh nhìn Yến An cứ bám theo mình mãi, cảm thấy đối phương từ sau khi tỉnh lại giống như có phần... dính người?
Nàng bị chính ý nghĩ đó làm cho hơi cau mày.
"Yến An, ngươi không cần phải lấy lòng ta như vậy, ta sẽ không bỏ mặc ngươi." Phơi xong y phục, Ôn Oanh bưng chậu gỗ nói với Yến An.
Trong suy nghĩ của Ôn Oanh, có lẽ người này vừa tỉnh lại, lại còn bị mất trí nhớ, nên cảm thấy rất thiếu an toàn, mà nàng thì lại là người duy nhất bên cạnh, nên sợ nàng sẽ bỏ rơi?
"Hả?" Yến An ban đầu hơi kinh ngạc, sau đó nói: "Ta không phải đang lấy lòng ngươi đâu, ta chỉ cảm thấy trong một gia đình không thể chỉ dựa vào mỗi mình ngươi, ta cũng muốn cố gắng gánh vác một phần."
Tuy trong lòng cô đúng là cũng có chút lo Ôn Oanh sẽ mặc kệ mình thật, dù sao thì mối liên kết duy nhất giữa cô và thế giới này chính là Ôn Oanh, nếu không có Ôn Oanh bên cạnh, cô sẽ có cảm giác rơi vào một thế giới xa lạ không ai nương tựa, hoảng sợ đến không chịu nổi, nhưng điều đó đâu có nghĩa là cô đang lấy lòng đối phương?
Một gia đình mà bản thân mình cứ ăn không ngồi rồi chỉ dựa vào Ôn Oanh, thì bao giờ mới có thể thoát nghèo làm giàu, ăn cơm trắng ba bữa đây?
Ôn Oanh mím môi, trong mắt hiện lên một chút thẹn thùng, bước chân cũng vô thức nhanh hơn đôi chút, không nói gì thêm với Yến An nữa.
Trước khi ra khỏi nhà đi gặt lúa, Ôn Oanh vẫn cẩn thận dùng một dải vải buộc tay cho Yến An, còn lấy ra một chiếc nón lá đội lên đầu cô.
"Có thể che nắng một chút."
Yến An cảm nhận chiếc nón lá trên đầu mình, cũng lấy thêm một cái đưa cho Ôn Oanh: "Ngươi cũng đội đi, mặt trời nhìn không gắt lắm nhưng tia cực tím rất mạnh, dễ khiến người ta bị đen da."
Ôn Oanh không hiểu cô nói gì mà "tia cực tím", nhưng nghe hiểu phần "dễ bị đen", nàng nhìn làn da trắng nõn của Yến An, mím môi rồi vẫn đưa tay nhận lấy chiếc nón.
Thật ra nàng cũng không thích đội nón, lúc cúi xuống gặt lúa sẽ thấy hơi vướng víu, nhưng nhìn màu da đối lập rõ ràng giữa hai người...
Khi quay người đi, Ôn Oanh cúi đầu nhìn làn da của mình, không chỉ thô ráp hơn Yến An rất nhiều, mà màu da cũng ngả vàng như màu lúa, khác biệt quá lớn.
Yến An không biết trong lòng Ôn Oanh đang vòng vo nghĩ gì, cô chủ động mang theo nước uống cho cả hai, lúc ra cửa chợt sững người khi thấy có rau đặt trước cửa, sau đó quay đầu nói với Ôn Oanh: "Ôn Oanh, ngoài cửa có rau, có phải là Lý thẩm mang đến không?"
Vừa nghe vậy, Ôn Oanh lập tức bước nhanh tới, nhìn đám rau kia, vành mắt liền đỏ lên, gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Ừ, là rau nhà Lý thẩm trồng."
Thấy nàng như vậy, Yến An cũng không biết an ủi sao cho phải, đành cúi xuống nhặt rau lên, nói: "Đừng khóc, sau này chúng ta trồng được rau rồi, cũng mang biếu cho Lý thẩm!"
Người tốt với mình, nhất định phải ghi nhớ trong lòng và báo đáp.
Nghe cô nói "đừng khóc", Ôn Oanh quay đầu đi chỗ khác, giọng nghèn nghẹn: "Ta không có khóc."
"Ừ, không khóc thì không khóc, ta đi cất rau." Nói xong liền nhanh chân chạy vào bếp. (Editor: kh tinh tế gì hếttttt >