- Trang chủ
- Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
- Chương 21: Có bị bỏng không
Chương 21: Có bị bỏng không
Truyện: Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Tác giả: Loạn Khúc
- Chương 1: Xuyên thành vợ trước đoản mệnh
- Chương 2: Tiền đồ u ám
- Chương 3: Là ngươi ghét ta
- Chương 4: Xuống ruộng làm việc
- Chương 5: Tư tưởng không trong sáng
- Chương 6: Tám mươi! Tám mươi!
- Chương 7: Đừng gọi ta là thê chủ
- Chương 8: Ôn Oanh, thắng chắc!
- Chương 9: Không cần lấy lòng ta
- Chương 10: Tự tay nấu cơm
- Chương 11: Ngươi chê ta sao?
- Chương 12: Ngươi quay mặt đi
- Chương 13: Gần gũi quá rồi...
- Chương 14: Vẫn còn đang tuổi lớn sao?
- Chương 15: Làm sao bảo vệ cái lưng
- Chương 16: Vào núi chặt củi
- Chương 17: Thành kẻ rình trộm rồi!
- Chương 18: Có cơ bụng số 11 không vậy?
- Chương 19: Ta đâu có không vui
- Chương 20: Đối xử tốt với bản thân một chút
- Chương 21: Có bị bỏng không
- Chương 22: Đúng là thú tính!
- Chương 23: "Tình địch" xuất hiện
- Chương 24: "Số tiền đầu tiên kiếm được"
- Chương 25: Ly gián tình cảm thê thê
- Chương 26: Săn dê rừng
- Chương 27: Lần đầu ăn mặn
- Chương 28: Lại dám quát ta
- Chương 29: Ngủ quá gần rồi
- Chương 30: Khởi đầu của "Đầu bếp thôn"
- Chương 31: Vùi đầu vào ngực mà ngủ
- Chương 32: Có chút mờ ám
- Chương 33: Ngươi không thích ta
- Chương 34: Cho ta ăn no đi
- Chương 35: Như vậy... không đẹp
- Chương 36: Mặc kệ tất cả, ôm ngủ thôi
- Chương 37: "Tình địch" ghé thăm
- Chương 38: Mệt rồi sao?
- Chương 39: Không ai quen được việc không có ai ôm
- Chương 40: Bánh trôi đêm giao thừa
- Chương 41: Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo giỏi
- Chương 42: Ngươi còn lớn hơn cả huyện lệnh?
- Chương 43: Lột đồ kiểm tra
- Chương 44: Cô không thể rời xa Yến An được nữa
- Chương 45: Ngươi lo cho ta?
- Chương 46: Thê tử của ta, Ôn Oanh
- Chương 47: Cuộc sống nhỏ nơi sạp hàng
- Chương 48: Ngươi chính là người giỏi nhất
- Chương 49: Vậy là nàng xem như đã khai thông
- Chương 50: Nói chúng ta tình cảm tốt
- Chương 51: Tìm chỗ dựa
- Chương 52: Ta không thích nàng ta
- Chương 53: Ngôi nhà của cô và Ôn Oanh
- Chương 54: Ngươi cũng không chê bẩn à
- Chương 55: Yêu chỉ là yêu
- Chương 56: Ta không phải là "Yến An"
- Chương 57: Ngươi chính là Yến An
- Chương 58: Ngươi lại cứng đầu rồi đấy
- Chương 59: Đan khăn quàng cổ
- Chương 60: Lần chia xa đầu tiên
- Chương 61: Nàng là ánh trăng của ta
- Chương 62: Tránh xa kẻ cố chấp
- Chương 63: "Yến An, ta muốn......"
- Chương 64: Hôn nhiều vài lần sẽ có kinh nghiệm thôi
- Chương 65: Muốn hôn bao nhiêu tùy nàng
- Chương 66: Không được mặc kệ ta đâu đấy~
- Chương 67: Ta muốn hôn nàng
- Chương 68: Ta biết rõ giữa nữ tử với nhau không chỉ có hôn môi
- Chương 69: Ta không phải ghét bỏ nàng
- Chương 70: Kỹ thuật không tồi
- Chương 71: Đã từng thích Yến An trước kia chưa
- Chương 72: Nàng thật lạnh nhạt
- Chương 73: Nói những lời sến súa
- Chương 74: Tình yêu, thật ra rất ngọt ngào
- Chương 75: Hơ, đúng là duyên phận do trời định
- Chương 76: "Nàng có thể vào"
- Chương 77: Nàng tới giúp ta gội đầu nhé?
- Chương 78: Giữa ban ngày bản mặt!
- Chương 79: Sợ nàng chưa thỏa mãn
- Chương 80: Có lẽ là sắp đến kỳ nguyệt sự
- Chương 81: Yến An, nàng chờ ta một chút
- Chương 82: Ngươi đã liên lụy Ôn Oanh
- Chương 83: Bế ngang lên
- Chương 84: Ta sợ nàng sẽ không cần ta nữa
- Chương 85: Hòa ly thư
- Chương 86: Đừng hòng rời xa ta
- Chương 87: Nàng cũng thật tệ hại
- Chương 88: Lấy thân nuôi hổ
- Chương 89: Nói chuyện ngọt ngào, hôn cũng ngọt
- Chương 90: Không hiểu tiếng người nhà họ
- Chương 91: Nước ấm luộc ếch*
- Chương 92: Trái với thế đạo, tai họa kéo đến sau.
- Chương 93: Không dung nơi thế gian
- Chương 94: "Nàng định hung dữ với ta sao?"
- Chương 95: Nàng có thể đừng như vậy được không~
- Chương 96: Có thể có chút chí khí không?
- Chương 97: Ôn Oanh chưa từng khiến cô thất vọng
- Chương 98: Sẽ tổn thọ
- Chương 99: Bởi vì ta yêu nàng, không nỡ rời xa nàng (Hoàn chính văn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Yến An khó nhọc nhai nuốt từng miếng cơm gạo lứt trong miệng, cúi đầu nhìn chén cơm gạo lứt ngả vàng trong tay, chỉ hận không thể khóc thành tiếng.
Trước kia, đối với chuyện ăn cơm, Yến An vốn rất kén chọn. Nếu cơm không ngon, cô thà nhịn đói cũng không chịu ăn. Chỉ cần ăn phải cơm không vừa ý, cả bữa cơm hôm đó tâm trạng cô đều sẽ bị ảnh hưởng.
Cô chẳng ngờ được, sau khi đến thế giới này, gạo lứt nơi đây lại khó ăn đến mức này!
Một loại thì thô ráp, như thể còn chưa nấu chín hẳn; một loại lại ướt nhão, ăn vào liền muốn nôn. Quả thực là ác mộng của thế giới cơm gạo!
Nhưng cô không dám nói ra, đây là gạo mà Ôn Oanh đã cực khổ kiếm tiền về mua, mình chẳng giúp được gì, chỉ biết mở miệng ăn cơm thì lấy tư cách gì mà chê bai.
Ôn Oanh nhìn thấy cô đỏ mắt mà vẫn im lặng ăn cơm, chỉ cảm thấy tim như bị bóp chặt, nghẹn ngào không yên.
Có lẽ cô thật sự không quen ăn gạo lứt.
"Ăn nhiều rau một chút, cơm thì ăn ít lại cũng được." Giọng Ôn Oanh hơi khàn, nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Yến An đáp nhỏ, gắp thêm chút rau xanh bỏ vào bát, có dầu có muối, mùi vị đã ngon hơn trước kia nhiều rồi. Mình còn kén chọn thì đúng là không biết điều.
Nhưng mà gạo lứt thật sự rất rát cổ họng đó!
Yến An ủ rũ, chỉ cần nghĩ tới sau này ngày nào cũng phải ăn loại cơm này, cô liền cảm thấy tương lai thật mịt mù xám xịt.
Thế mà lúc trước còn háo hức mong chờ cơm trắng cơ đấy...
Cuối cùng Yến An cũng chỉ ăn được nửa bát cơm gạo lứt, thực sự nuốt không nổi nữa. Nếu phải chọn, cô thà uống cháo, ít ra không có cảm giác như cơm chưa chín.
Cuối cùng, phần nửa bát cơm còn lại, Yến An ngẩn người nhìn Ôn Oanh đem qua đổ vào bát của nàng.
"Ta... ta ăn rồi mà..." Yến An lí nhí nói, ánh mắt còn né tránh.
Trong lòng cô, ăn đồ người khác ăn thừa, vừa có chút khó chấp nhận, lại vừa mang theo cảm giác mập mờ kỳ quái.
Hiện giờ đâu phải lúc sắp chết đói, hành động như vậy thật khiến người khác cảm thấy khó xử.
"Ừ, ta vẫn chưa no." Ôn Oanh dịu dàng đáp, hiện tại hoàn cảnh trong nhà vẫn còn khó khăn, nàng không thể để đồ ăn bị lãng phí được.
"Ồ, ồ......"
Trong nồi đúng là đã hết cơm rồi, Ôn Oanh nấu rất chuẩn, chỉ vừa đủ hai bát. Trước đó nàng đã ăn hết một bát gạo lứt mà vẫn chưa thấy no, trước kia nàng chỉ ăn chút rau dại, không biết đã đói bao lâu rồi...
Yến An nhìn Ôn Oánh cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong mắt bất chợt dâng lên một tia xót xa. Chẳng lẽ suốt thời gian qua, Ôn Oanh chưa từng được ăn no sao?
Cô không dám nghĩ sâu thêm, vội đứng dậy nói: "Ta vào bếp xem lửa cái đã."
Trong bếp còn đang đun nước để lát nữa hai người tắm rửa.
"Ừm." Ôn Oanh khẽ đáp, ánh mắt lại trống rỗng, không tập trung.
Nàng đang nghĩ sau này phải làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn, để mua cho Yến An chút gạo trắng về ăn, chẳng lẽ cứ để cô như vậy, ăn nửa bát là không ăn nổi nữa? Hoặc là... nghĩ cách làm sao nấu gạo lứt cho ngon hơn một chút.
Ôn Oanh trong lòng ôm theo bao suy nghĩ, vẻ mặt cũng lộ rõ tâm sự. Ăn xong cơm, nàng mang những lá rau già mà Yến An nhặt lúc rửa rau ném vào chuồng cho gà ăn, rồi lại đi tìm ít cỏ khô trải thêm trong chuồng cho chúng làm ổ, tránh đêm lạnh mà bị cảm.
Yến An thì đem bát đi rửa, ngẩng đầu thấy Ôn Oanh vẫn còn bận bịu trong chuồng gà, bèn gọi với sang: "Nước đun xong rồi, đừng bận nữa, đi tắm trước đi."
Người này vác củi đi một quãng xa như vậy, lại còn đi bộ về, mà giờ vẫn còn tinh lực làm việc như thế, đúng là hết nói nổi.
"Ừm, chờ chút, sắp xong rồi." Nhân lúc trời còn sáng, Ôn Oanh tay vẫn không dừng, ngoài trải xong cỏ khô, nàng còn tìm thêm mấy tấm ván gỗ ghép lại làm thành một căn nhà nhỏ đơn sơ. Tuy còn chưa chắc chắn, nhưng tạm thời dùng được mấy ngày, chờ mai rảnh sẽ gia cố lại là được.
Đợi nàng từ chuồng gà đi ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Yến An khoanh tay, đứng một bên nhìn nàng với vẻ mặt "cạn lời".
Nàng nghiêng đầu, nở một nụ cười khó hiểu với Yến An.
"Ngươi không thấy mệt à!" Yến An không thể tin nổi, người này thật sự cứ như thể đang xem chính mình là người máy vậy đó!
"Ta..." Ôn Oanh nghẹn lời, nhìn sắc mặt Yến An mà không biết mình nên nói mệt hay không mệt.
"Đừng có 'ta' nữa, mau đi tắm đi, ngâm chân kỹ một chút. Ngươi bận cả ngày, ta nhìn thôi cũng thấy mệt thay rồi." Yến An vừa nói vừa đẩy lưng Ôn Oanh vào phòng. Trước đó cô đã mang thùng tắm vào, còn đổ nước nóng đầy đủ cả rồi, giờ Ôn Oanh còn chần chừ nữa là nước nguội mất.
"Ồ."
Ôn Oanh bị Yến An đẩy đi, cảm nhận được hai bàn tay cô đặt sau lưng mình, liền thuận theo lực mà bước vào phòng. Mày mắt nàng không kìm được mà dịu xuống, khóe môi khẽ cong lên một chút, đặc biệt là khi thấy chiếc thùng tắm đang bốc hơi nghi ngút trong phòng, ngay cả ánh mắt nàng cũng mềm mại hẳn.
"Sau này ngươi đừng làm mấy chuyện này nữa, để ta làm là được rồi." Ôn Oanh nhẹ giọng nói.
"Tại sao? Chẳng lẽ ta làm không tốt à?" Yến An có chút không phục, cô có lòng tốt làm giúp để nàng tắm sớm hơn, vậy mà nàng lại không cảm kích?
"Không phải, ngươi làm rất tốt." Ôn Oanh mím môi, giọng hơi trầm xuống: "Sau này mấy việc nặng nhọc như thế này ngươi đừng làm nữa, ta có sức thì ta làm."
Nghĩ đến việc dạo gần đây người kia làm mấy việc tay chân khiến toàn thân đau nhức, tay chân còn nổi cả mụn nước, lòng Ôn Oanh nghẹn lại, khó chịu không nói nên lời.
Trước kia Yến An căn bản không cần đụng đến những việc như thế, sau này nàng cũng không muốn cô phải làm nữa. Nàng sẽ cố gắng làm nhiều hơn một chút, kiếm nhiều tiền hơn một chút, để Yến An có thể sống thoải mái hơn một chút.
Nếu như trước đây, Yến An là một núi nợ khiến Ôn Oanh nghẹt thở, từng khiến nàng cảm thấy cuộc sống này không còn chút ý nghĩa nào, đến mức không thể có nổi động lực để cố gắng, mỗi ngày chỉ sống qua quýt để không chết đói. Thì bây giờ, nàng đã hoàn toàn không còn nghĩ như vậy nữa rồi.
Hiện tại, nàng bắt đầu mong muốn cuộc sống của hai người họ sẽ tốt đẹp hơn, cũng bắt đầu có khát vọng muốn kiếm thật nhiều tiền hơn.
"Ngươi có sức là chuyện của ngươi, đâu phải của ta." Yến An từ chối dứt khoát, hừ nhẹ một tiếng: "Dù sao ta cũng sẽ làm."
Cô âm thầm bóp nhẹ cánh tay mình, chỉ cần nghĩ đến cơ bắp trên người Ôn Oanh là đã thấy chua lòng. Sau này ai mà không có cơ chứ, giờ nếu việc nặng đều để cho Ôn Oanh làm, thì cơ bắp của mình chẳng phải càng khó luyện hơn à?
Ôn Oanh nghe cô nói thì không hiểu sao cô lại cố chấp với chuyện làm việc nặng như vậy. Có ai lại không biết hưởng phúc, cứ nhất quyết đi làm mấy việc vừa mệt thân vừa tổn sức thế này?
"Được rồi, ngươi tắm đi, nước còn nóng đó, ngâm kỹ một chút để thư giãn cơ bắp." Trước khi rời khỏi phòng, Yến An không quên dặn dò.
"Ừm." Ôn Oanh tiễn mắt nhìn cô ra ngoài, thấy cô tiện tay đóng cửa phòng lại, lúc này cô nàng c** đ* bước vào thùng tắm.
Cảm nhận làn nước nóng hơi bỏng bao phủ lấy toàn thân, lỗ chân lông như đều giãn nở ra trong kh*** c*m, Ôn Oanh khẽ thả lỏng chân mày, thoải mái ngâm mình trong nước ấm.
Nàng cũng là người, sao lại có thể không biết mệt?
-
Yến An từ trong phòng đi ra liền quay lại nhà bếp xem lửa. Nhìn ngọn lửa nhảy nhót trong bếp lò, cô bắt đầu suy nghĩ về chuyện sau này rốt cuộc mình có thể làm được gì. Không thể cứ như hiện tại, cùng Ôn Oanh làm mấy việc lặt vặt mà không có một nguồn thu nhập ổn định được.
Ừm... vẫn nên tìm cơ hội lên thành một chuyến, dù gì thì ở thành trấn, cơ hội luôn nhiều hơn trong thôn.
Yến An thở dài một hơi, nói cho cùng vẫn là do không có tiền. Không có tiền thì dù ngươi có bao nhiêu ý tưởng đi nữa, cũng chẳng có chỗ để phát huy.
Yến An nghiêng đầu nhìn về phía chiếc vại sành lớn trong bếp, đó là chỗ Ôn Oanh dùng để cất gạo và bột mì, để chuột khỏi tha đi mất.
Cô không nhịn được cong mày mỉm cười khẽ.
Ít nhất thì hiện tại cuộc sống đã bắt đầu dần dần tốt hơn, không phải sao?
Sau khi Ôn Oanh tắm xong thì thuận tay mang thùng nước ra ngoài rửa sạch rồi mang vào cất lại, sau đó vào bếp giúp Yến An xách nước nóng vào để cô tiếp tục tắm.
"Còn ít củi, lát nữa ngươi đừng tiếc lửa mà hong khô tóc, cẩn thận cảm lạnh." Trước khi đi tắm, Yến An nhìn mái tóc dài ướt đẫm trên vai Ôn Oanh mà dặn dò.
Ôn Oanh gật đầu, ngoan ngoãn không rời khỏi nhà bếp nữa, ngồi trước bếp lửa hong tóc.
Nghĩ đến những thay đổi của Yến An trong khoảng thời gian này, Ôn Oanh duỗi tay về phía bếp lò, nhìn ngọn lửa đang nhảy múa giữa các kẽ tay mình, cảm nhận độ nóng lan khắp lòng bàn tay.
Nếu như nắm lấy... liệu có bị bỏng không?