- Trang chủ
- TRẢM TÌNH, PHONG MA
- Chương 8
Chương 8
Truyện: TRẢM TÌNH, PHONG MA
Tác giả: Bơ không cần đường
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Nhược Triêu kinh ngạc nhìn cảnh đó, còn chưa kịp phản ứng, nguyên thần của Lê Sơ đã bị ta đưa vào trong thân thể hắn.
Hắn nhíu mày, thần sắc mê mang, rồi đột nhiên dang cánh bay lên, hóa thành một con phượng hoàng vàng rực bay lượn giữa trời cao.
Ma Quân vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì suýt chút nữa đã phun máu.
Hắn không còn cách nào, đành ngưng thần đối phó Nhược Triêu.
10
Toàn thân Lê Sơ co giật, trơ mắt nhìn ta đặt tay lên tim hắn.
Đôi mắt xưa nay trầm tĩnh, giờ đây lần đầu hiện lên sự sợ hãi.
“Thanh…”
“Ầm!”
Ta bóp nát tim hắn, đoạn tuyệt mọi lời chưa kịp thốt.
Nhìn ánh mắt mở trừng kia, ta nhàn nhạt nói:
“Đừng gọi tên ta nữa, thật buồn nôn.”
Có được thần kiếm và nguyên thần của Lê Sơ, Nhược Triêu đối phó Ma Quân chỉ còn là chuyện dễ dàng.
Ta đã kiệt lực, chỉ đợi hắn đánh bại Ma Quân rồi ra tay phong ấn.
Nhược Triêu thân hóa kim phượng, vũ động cánh vàng giữa không trung, mỗi lần lướt qua là một vùng tối tăm bị xé rách.
Ta chờ đợi thời cơ, cuối cùng thân hình chợt động, phi thân mà lên, một lần nữa phong ấn Ma Quân.
Lần này, còn chưa để hắn kịp nguyền rủa, ta đã dùng thần kiếm luyện từ mười hai chiếc xương sườn của Lê Sơ, móc ra hai trái tim của hắn.
Ma Quân vốn thân bất tử, dù mất tim cũng vẫn sống.
Ta đã có bài học, lần này không để lại cơ hội.
Thần kiếm vung lên trăm lần, từng nhát từng nhát chém hắn thành muôn mảnh, rồi nghiền nát.
Thấy thế vẫn chưa đủ, ta lại tiếp tục, chém nát từng thớ máu thịt của hắn, cho đến khi chẳng còn sót lại gì.
Nhược Triêu đứng một bên, sắc mặt trắng bệch.
Hồi lâu sau, hắn bước đến, bắt lấy tay ta, giọng run rẩy ngăn lại:
“Đủ rồi… đủ rồi Thanh Dã, hắn đã chết, không thể sống lại được nữa…”
“Lê Sơ đã chết, Thẩm Dao cũng chết, thù cũng báo rồi, Thanh Dã, đừng chém nữa…”
Ta bị hắn ôm vào lòng, để mặc hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, an ủi dịu dàng.
Thần kinh ta căng cứng bao năm, chợt như bị đứt đoạn.
Ta ngất đi trong lòng hắn.
Khi ta mở mắt lần nữa, lại ở trong ngôi miếu đổ năm xưa.
Nhược Triêu vẫn ở bên canh giữ, thấy ta tỉnh dậy, vui mừng nắm lấy tay ta:
“Thanh Dã, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, làm ta sợ chết đi được!”
Ta cau mày nhìn quanh, phát hiện mái miếu đã được sửa sang, hai pho tượng thần cũng được thay mới.
Một tượng là ta, một là Nhược Triêu, được lau chùi sáng loáng, đứng uy nghi giữa miếu đường.
Ta xoay cổ cho đỡ tê dại, khàn giọng hỏi:
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Nhược Triêu mắt ươn ướt, nhìn ta đầy xót xa:
“Nàng quá mệt mỏi, trận chiến với Ma Quân tiêu hao tất cả tinh thần. Nàng đã ngủ suốt năm mươi năm…”
Thì ra… đã năm mươi năm trôi qua.
Ta cụp mắt, trầm mặc.
Hắn lại nói:
“Thẩm Dao, Lê Sơ đều đã chết. Việc của bọn họ, thiên hạ ai ai cũng đã rõ.”
“Thế nhân đã dựng lại tượng thần của nàng! Thiên Đế cũng đã hạ chỉ phục phong nàng làm chiến thần, định đưa nàng trở về!”
Ta lạnh lùng cười khẽ, khẽ lắc đầu:
“Chiến thần? Cũng chỉ là một cái danh hư ảo, ta chẳng còn ham nữa.”
Hắn mỉm cười, tươi sáng hơn cả dương quang:
“Tốt, ta vốn nhờ nàng mà hóa hình, cũng nhờ nàng mà thành phượng. Chúng ta không về nữa, sau này nàng đi đâu, ta theo đó.”
Ta sống đã vạn năm, sao không biết hắn mang tâm tư gì.
Chỉ liếc hắn một cái, nhướng mày cười nhạt:
“Nhược Triêu, ta trao nội đan của Lê Sơ cho ngươi, chỉ bởi khi đó chỉ có ngươi mới giúp ta đối phó Ma Quân, ngoài ra… chẳng có ý gì khác.”
“Ngươi cũng đừng sinh ra tâm niệm không nên có. Ta, Lâm Thanh Dã… từ nay về sau, sẽ không còn động lòng nữa.”
Sắc mặt hắn sượng lại, rồi trở nên u ám:
“Dù thế nào đi nữa, cuối cùng nàng vẫn đỡ lấy kích của Lê Sơ, cứu ta một mạng.”
Ta khoát tay chẳng mấy để tâm:
“Bất quá là không nỡ, thế thôi.”
Dứt lời, ta không chút do dự đứng dậy, sải bước ra khỏi miếu.
Nhược Triêu gọi ta sau lưng, ta cũng không quay đầu lại.
Từ nay về sau, ta một thân một mình, tiêu dao bốn phương, ai cũng đừng hòng trói buộc được ta.
Đường đời dài rộng, ta chỉ một lòng mà tiến tới.