Ta bỗng nhớ tới lời hắn từng nói với ta:
“Đợi A Dao trăm tuổi quy thiên, ta ắt sẽ đi tìm nàng. Chỉ là trăm năm ngắn ngủi mà thôi.”
Nực cười! Thật là nực cười thay!
Thì ra Thẩm Dao sớm đã phục hoàn nguyên đan, sớm đã không chỉ sống được trăm năm, sống nghìn năm cũng chẳng phải chuyện khó!
Hắn… đang dối ta!
Lửa giận trong lòng như sôi trào, ánh mắt ta rơi xuống người Thẩm Dao.
Giết nàng!
Ý niệm này mỗi lúc một mãnh liệt, thậm chí nhất thời lấn át cả việc phong ấn Ma Quân.
Ngay lúc ta chuẩn bị động thân, trong tay áo đột nhiên bay ra một con sẻ nhỏ.
Chúng tiên còn chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì, thì nó đã hóa thành một bóng mờ vút tới, lao thẳng về phía Thẩm Dao với tốc độ nhanh đến mức ngay cả Lê Sơ cũng không kịp phản ứng.
“Phập!”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên từ giữa ngực Thẩm Dao.
Chú sẻ nhỏ ấy, xuyên thẳng qua tim nàng.
“A Dao——!”
Lê Sơ trông thấy Thẩm Dao ngã xuống, gào lên một tiếng thảm thiết, thần kích lập tức vung ra, đánh thẳng về phía chú chim.
Chim sẻ hóa hình thành Nhược Triêu.
Hắn biết bản thân khó tránh khỏi, liền dừng chân tại chỗ, đứng nguyên bất động, lạnh lùng đối diện mũi kích lao tới, không hề có nửa phần sợ hãi hay hối hận, tóc buộc cao tung bay trong gió, kiêu ngạo rực rỡ.
Ta nheo mắt, không kịp nghĩ ngợi, lập tức lao đến.
Ngay khoảnh khắc thần kích còn cách Nhược Triêu chưa đầy một thước, ta dùng tay trần bắt lấy mũi kích, cố sức dừng lại.
Cánh tay run lên từng hồi, chân khí loạn tán khắp người, sắc mặt ta lập tức trắng bệch.
“Thanh Dã…”
Lê Sơ khẽ gọi tên ta, dường như không hiểu vì sao ta lại cứu một con chim sẻ.
Ta không để ý đến hắn, ánh mắt chỉ nhìn Nhược Triêu, lạnh lùng xoay người, “Phập” một tiếng, đem thần kích cắm thẳng vào thi thể Thẩm Dao, chém rơi đầu nàng.
9
Nhược Triêu nhíu mày nhìn ta, ánh mắt hoe đỏ ươn ướt.
Ta siết chặt thần kích, lạnh giọng:
“Ngươi xen vào làm gì? Mạng của hai kẻ đó… vốn dĩ phải để ta tự tay lấy.”
Ma Quân nhân lúc chúng ta phân tâm, bày ra đại trận, ý đồ thôn phệ hết thảy sinh linh trong trận.
Lũ thiên tướng tu vi thấp kém, đối với Ma Quân chẳng khác gì muỗi kiến lay cây, không tạo nổi tổn hại nào.
Không còn cách nào, ta đành thu Nhược Triêu vào lại tay áo, một lần nữa cùng Lê Sơ liên thủ tác chiến.
Chỉ là lần này, ta không còn muốn phối hợp cùng hắn, ra chiêu rối loạn, hoàn toàn không theo trận pháp.
Ba tháng ròng rã, chúng ta chiến từ Ma Uyên đến Thiên giới, rồi lại từ Thiên giới về lại Ma Uyên.
Cuối cùng, là ta cạn kiệt lực đạo trước tiên.
Thần kiếm bị chém gãy làm hai, văng ra không biết rơi xuống nơi nào.
Trên người ta thương tích chồng chất, máu tươi tuôn không ngừng, một thân bạch y đã sớm đỏ sẫm như nhuộm.
Lê Sơ bên kia cũng chẳng khá hơn, một tay bị gãy, thần kích ba mũi hai lưỡi xuất hiện vết nứt sâu hoắm.
Ma Quân cũng chỉ còn thoi thóp một hơi tàn, bị ta đào mất một trái tim, lại giao chiến ba tháng, pháp lực đã giảm quá nửa.
Cuối cùng, ta bị một chưởng của Ma Quân xuyên thấu vai hữu, thân thể lại lần nữa rơi xuống nhanh như sao xẹt.
Nhược Triêu trong tay áo cuống quýt giãy dụa, nhưng bị ta hạ phong ấn, thế nào cũng không thoát ra được.
Thôi thì… thiên hạ chúng sinh, hương khói thờ phụng, ân oán tình thù… đến đây kết thúc cả đi.
Ta chưa từng mệt mỏi đến vậy, thu hồi toàn bộ thần lực, mặc cho thân thể lao thẳng về hạ giới.
Ngay khoảnh khắc ấy, một thân ảnh như thủy yến xuyên mây lướt tới.
Thiên địa đảo lộn, Lê Sơ ôm ta vào lòng, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe, mím môi khẽ thốt:
“Thanh Dã… A Dao đã chết, giữa ta và nàng không còn gì nữa. Là ta có lỗi với nàng…”
“Nếu chết… thì để ta cùng nàng chết chung.”
Nhìn ánh mắt chàng kiên định, ta bỗng nở nụ cười.
Nụ cười ấy… xuất phát từ đáy lòng, rực rỡ đến mức hai mắt cũng cong lên.
Sắc mặt Lê Sơ đại biến, đồng hành vạn năm, hắn là người hiểu ta nhất.
Ngàn vạn lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu:
“Ngươi… cười gì…”
“Cười rằng ta đã cược đúng một lần.”
Ta vươn tay, nắm lấy đoạn thần kiếm gãy, hung hăng đâm thẳng vào tim hắn.
“Lê Sơ, ta không muốn chết cùng ngươi. Ngươi tự mình mà chết đi.”
“Ta muốn sống, sống thật lâu thật dài.”
Ma Uyên máu chảy thành sông, xác ngổn ngang khắp đất, Lê Sơ nằm trên mặt đất, hơi thở mong manh còn sót lại.
Ta cố tình lệch mũi kiếm, chừa lại một hơi sống.
Thả Nhược Triêu ra, ta nhanh chóng xé mở da thịt hai bên eo của Lê Sơ, lấy ra hai mươi bốn chiếc xương sườn, rèn thành hai thanh thần kiếm.
Một thanh để bản thân dùng, một thanh tặng cho Nhược Triêu.
Lê Sơ đau đớn đến mức co rút toàn thân, muốn mở miệng gọi ta, nhưng chỉ phát ra tiếng gào xé lòng.
Ta dịu giọng an ủi:
“Không sao đâu, ta có kinh nghiệm rồi, không đau đâu.”
Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, nghiến răng bật ra một câu:
“Thanh Dã, ngươi muốn giết ta? Không có ta, một mình ngươi không thể phong ấn Ma Quân được đâu!”
“Ồ, vậy sao?”
Ta mặt không đổi sắc, chậm rãi đưa tay thọc sâu vào đan điền hắn, moi ra nguyên thần.