Quay lại chương 1 :

“Lê Sơ, chàng đang làm gì vậy?! Chẳng lẽ còn đau lòng nàng ta? Chàng quên rồi sao? Nàng ta vừa mới muốn giết thiếp đấy!”

Lê Sơ như vừa bừng tỉnh khỏi mộng, ánh mắt tối lại, cuối cùng không còn lưu tình.

Thế nhưng chưa kịp để thần kích của chàng chạm đến ta, đất trời bỗng chấn động dữ dội, phía xa dường như có vật gì đó phá tan phong ấn, bắt đầu thức tỉnh.

Ta và Lê Sơ đồng thời thu lại binh khí, ánh mắt nhìn về phương xa.

Thẩm Dao ở dưới tức giận hét lên:

“Lê Sơ, chàng làm gì vậy?! Giết Lâm Thanh Dã đi! Mau giết nàng ta!”

Lần đầu tiên, trên mặt Lê Sơ hiện lên nét chán ghét đối với Thẩm Dao.

Chàng lạnh lẽo liếc nhìn nàng ta, trong giọng nói không thể giấu được kinh hoàng và nghiêm trọng:

“Ngươi thì hiểu cái gì? Ma Quân đã phá vỡ phong ấn.”

“Giết Lâm Thanh Dã, tất cả… đều phải chôn theo!”

Trên đời này, chỉ có hai người có thể hợp lực phong ấn Ma Quân.

Và hai người đó… không thể tách rời.

Chính là ta và Lê Sơ.

Chúng ta từng liên thủ, đến cả Thiên Đế cũng phải e dè vài phần.

Vậy nên suốt vạn năm qua, không biết bao nhiêu kẻ mang tâm địa bất lương muốn chia rẽ ta và Lê Sơ.

Chỉ tiếc rằng, chúng ta từng một lòng hướng về nhau, mặc cho bao sóng gió, đôi tay kia vẫn luôn nắm chặt không rời.

Tình sâu đến mức, dù vì người kia mà chết, cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng nay, ta tu vi đại giảm, bên cạnh Lê Sơ cũng đã có Thẩm Dao.

Một khi động thủ, tâm cảnh chẳng còn như trước, sự ăn ý năm nào cũng tiêu tán, phong ấn Ma Quân trở nên khó khăn trùng trùng.

Phía sau Ma Quân, bảy màu quỷ phan bay phần phật trong gió. Hắn nhìn thấy ta và Lê Sơ thì ngửa cổ cười vang:

“Bổn tọa tuy bị phong ấn, nhưng thiên hạ sự sự đều biết!”

“Lâm Thanh Dã, mỗi ngàn năm một lần thiên kiếp, có dễ chịu không? Năm đó ngươi thay Lê Sơ gánh chịu, có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?”

Một bên, Lê Sơ không khỏi siết chặt nắm tay, có chút chột dạ liếc nhìn ta một cái.

Ta lạnh lùng bật cười:

“Giết ngươi xong, ta ắt sẽ giết hắn. Gấp gáp làm gì?”

“Chỉ bằng ngươi bây giờ sao?”

Ma Quân nhãn đồng dựng đứng, lộ vẻ mỉa mai sâu sắc:

“Ngươi tự hủy hai khúc xương sườn, lại bị Lê Sơ đâm trúng vai hữu, rồi bị thiên lôi đánh xuống phàm trần, mười năm mới khôi phục thân thể. Tu vi cảnh giới nay sao còn sánh được với khi xưa?”

“Muốn phong ấn ta? Thật là buồn cười! Ha ha ha ha——”

Ta sắc mặt không đổi, chỉ siết chặt trường kiếm trong tay.

Hắn nói không sai.

Nếu như trước đây ta còn có năm phần nắm chắc đối đầu Ma Quân, thì bây giờ, một phần cũng chưa đủ.

Đột nhiên, Thẩm Dao giơ Lăng Phong kiếm lên:

“Lê Sơ, để thiếp đi! Thiếp có thần kiếm, Ma Quân không thể làm gì được thiếp đâu!”

“Chát!”

Một cái tát từ ta giáng xuống mặt nàng ta, máu tươi rỉ ra nơi khóe môi, thân thể cũng bị đánh văng ra đất.

“Thẩm Dao, ngươi muốn chết thì chết một mình, chớ lôi theo người khác! Dựa vào ngươi, cũng muốn đối đầu Ma Quân?”

Nàng ta phẫn hận trừng mắt nhìn ta, lập tức đứng dậy, túm lấy tay áo Lê Sơ:

“Lâm Thanh Dã đánh thiếp, chàng không quản sao?”

8

Lê Sơ nhíu mày, khó chịu hất tay nàng ta ra, vốn dĩ đã rối như tơ vò, giọng nói cũng mang theo tức giận:

“Ngươi đừng gây thêm loạn nữa! Ngươi làm sao sánh với Thanh Dã? Nếu không muốn chết thì mau giao lại Lăng Phong kiếm! Khi xương sườn nàng trở về thân thể, ta và nàng còn có một trận sinh tử chiến!”Đ ọc tr uy ện t ạ i nova . co m đ ể ủn g hộ t á c gi ả !

Nghe những lời ấy, mắt Thẩm Dao lập tức đỏ hoe.

Nàng ta mím môi, nước mắt rơi như mưa, khàn giọng kêu:

“Chàng… hung dữ với thiếp?”

Mi mắt ta giật giật, trong lòng bất giác dâng lên dự cảm chẳng lành, khẽ cau mày.

Quả nhiên, ngực Thẩm Dao phập phồng tức giận, nàng ta nghiến răng:

“Chỉ là một thanh kiếm rách, có gì đáng tranh giành?!”

Thấy Lê Sơ không thèm nhìn mình nữa, nàng ta đột nhiên ra tay hung tợn, bẻ gãy Lăng Phong kiếm!

“Tốt thôi, các ngươi đều muốn có nó? Ta liền không để ai toại nguyện!”

Thân kiếm vỡ làm đôi, rồi nứt nẻ từng tấc, cuối cùng hóa thành tro bụi, tan biến giữa cơn gió không dấu tích.

Tim ta như rơi thẳng vào vực sâu vạn trượng.

Một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng trào ra, ta bụm lấy ngực, không phải vì đau, mà vì lạnh.

Ánh mắt băng giá nhìn chằm chằm Lê Sơ, ta cất tiếng hỏi, từng chữ như vỡ ra từ kẽ răng:

“Nàng ta… lấy đâu ra thần lực?”

Lê Sơ theo bản năng muốn đỡ ta, nhưng bị ánh mắt của ta chặn đứng, không dám bước lên.

Sắc mặt chàng tái nhợt, lắp bắp:

“Trước… trước khi thành thân, ta cho nàng ta phục dụng một viên hoàn nguyên đan…”

Ta nhìn chàng, ánh mắt không thể tin nổi, hận ý trong lòng cuồn cuộn như sóng dữ, như thể muốn đốt cháy cả linh hồn ta.

Một bạt tai giáng thẳng lên mặt Lê Sơ, ta gần như rống lên:

“Ngươi điên rồi sao?!”

Hoàn nguyên đan vốn là cứu mạng chi bảo.

Vạn năm trước, khi phong ấn Ma Quân, hắn còn gào thét thề sống thề chết, nói mình là bất tử bất diệt, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ta báo thù.

Lúc ấy ta khí huyết sục sôi, tự tay móc ra một trong ba trái tim của hắn, luyện thành hoàn nguyên đan.

Đem giao cho Lê Sơ bảo quản, phòng khi một ngày ta và chàng gặp nạn, còn giữ được mạng sống.

Nào ngờ, hắn lại đem vật đó, cho Thẩm Dao uống… để nàng ta có thần lực, tu vi một đường tiến thẳng đến Đại Thừa.