Thỉnh thoảng may mắn, tôi được tiền tip kha khá.
Nhưng ở chốn phức tạp đó, ở lâu không tránh khỏi rắc rối.
Một đêm nọ, tôi bị mấy tên côn đồ kéo lại ép uống rượu.
Tôi từ chối mãi, một tên trong số đó nổi giận tát tôi một cái.
Tôi ôm mặt rát bỏng, không kìm được ấm ức và giận dữ, liền cầm chai rượu đập thẳng vào đầu hắn.
Sau đó, có người gọi cảnh sát.
Đồn công an xác định đó là một vụ ẩu đả.
Lúc đó, ông chủ quán đến đón tôi, giúp tôi thương lượng để hoà giải và tạm ứng 10.000 tệ tiền bồi thường.
Rời khỏi đồn, ông chủ nhìn gương mặt tôi vẫn còn sưng đỏ,
Thở dài bảo tôi nghỉ việc, nói sẽ giúp tôi trả nợ và hỗ trợ tôi học lên cao học.
Đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi.
Bức ảnh kia, hẳn là chụp trong lúc xảy ra vụ xô xát đó.
Với sự can thiệp mạnh mẽ của Diệp Thanh Hoài, cuối cùng tôi cũng lần ra được đầu mối ảnh bị rò rỉ từ đồn công an.
Một phóng viên từ một tạp chí lá cải nào đó nghe ngóng được chuyện,
Đã nhờ quan hệ để tiếp cận hồ sơ năm xưa và lén chụp lại ảnh bằng chứng.
Còn về kẻ đứng sau,
Ban đầu phóng viên kiên quyết nói chỉ vì muốn nổi tiếng, không có ai sai khiến.
Nhưng sau đó, khi Hoàn Vũ kiện vì đưa tin sai lệch khiến giá cổ phiếu bị ảnh hưởng và đòi bồi thường số tiền khổng lồ,
Phóng viên trong cơn tuyệt vọng mới khai ra chính Phương Tuyết Vi là người đứng sau.
Ngày ra toà, Phương Tuyết Vi với vẻ mặt hốc hác ngồi ở ghế bị cáo,
Nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ta vẫn cố giữ lưng thẳng.
“Có thể không bị án tù, nhưng lần này đảm bảo nhà họ Phương sẽ không thể nhúng tay vào.”
Diệp Thanh Hoài khẽ nói bên tai tôi.
“Tôi đã cảnh cáo cha cô ta, nhà họ Phương sắp tới sẽ không dễ thở đâu.”
Quả nhiên, vài ngày qua, mấy thương vụ lớn của nhà họ Phương đều gặp thất bại.
Thậm chí có tin đồn rằng do thiếu hụt vốn, nhà họ Phương đã sắp phá sản.
Có vẻ đúng là tác phẩm của Diệp Thanh Hoài.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh: “Em không sao cả, những thứ đó giờ không còn quan trọng nữa.”
21
Ra khỏi tòa án, tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng đã lâu không gặp.
“Luật sư Từ!”
Người đàn ông trung niên tròn trịa cười tươi chào tôi: “Tiểu Tề à!”
Luật sư Từ chính là sếp cũ ở văn phòng luật trước kia của tôi, cũng là một quý nhân nữa trong đời tôi.
Trước kia tôi thường xuyên đến thăm ông ấy,
Sau khi tôi đi làm, ông ấy chuyển đến nơi khác mở văn phòng luật, chúng tôi chỉ còn liên lạc qua mạng.
Nhưng ông ấy vẫn luôn là bậc trưởng bối mà tôi kính trọng và biết ơn nhất.
Tôi vui mừng rủ ông đi ăn,
Ông ấy cười bảo buổi chiều còn có công việc gấp phải quay về.
Tôi tiếc lắm, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì: “Luật sư Từ, để em giới thiệu, đây là Diệp Thanh Hoài, anh ấy là…”
Tôi ấp úng hai lần.
“Tôi là chồng của Tề Duyệt.”
Người bên cạnh tôi mỉm cười, nhanh chóng nói thay tôi.
Mặt tôi đỏ bừng.
“Ồ, Tổng giám đốc Diệp à.” Đôi mắt nhỏ sau kính của luật sư Từ cong lên vui vẻ, “Bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng được gặp người thật.”
“Hai người… từng quen nhau rồi ạ?” Tôi có chút ngơ ngác.
Diệp Thanh Hoài không kịp ngăn, quay mặt đi đầy lúng túng.
Luật sư Từ cười, chỉ tay về phía anh ấy: “Năm đó em gặp chuyện, cậu ấy gọi điện xuyên lục địa cho tôi lúc nửa đêm, nói sẵn sàng trả phí, chỉ mong tôi đến giúp em.”
“Sau này em học cao học, cũng là nhờ Tổng giám đốc Diệp giúp liên hệ. Chứ tôi chỉ là một luật sư hạng hai, làm sao tìm được giáo sư danh tiếng cho em được.”
Tiễn luật sư Từ xong, tôi cau mày gọi Diệp Thanh Hoài lại: “Lúc đó chẳng phải anh đã ra nước ngoài rồi sao?”
Hiếm lắm mới thấy anh lộ vẻ bối rối: “Lúc đó anh đi vội, chỉ có thể nhờ bạn bè trong nước chăm sóc em.”
“Mọi việc xảy ra quá đột ngột, anh sợ em phải chịu khổ trong đó, nên đã cố tìm luật sư Từ giúp đỡ…”
“Vậy còn sau đó? Sau đó tại sao không liên lạc với em nữa?” Tôi không chịu buông tha.
“Sau đó…”
Trong mắt Diệp Thanh Hoài ánh lên sự kiêu hãnh: “Sau đó anh phát hiện, vợ của anh là một cô gái quá đỗi xuất sắc và kiên cường.
Trong lúc anh không có mặt, em đã bay rất xa, rất cao. Mà lúc đó anh vẫn chưa đủ năng lực để sánh vai cùng em.”
“May mắn thay, cuối cùng chúng ta đều trở nên mạnh mẽ, đủ để một lần nữa đứng cạnh nhau.”
Tôi ngạc nhiên khi Diệp Thanh Hoài lại nói ra được những lời như thế, bất giác muốn trêu anh: “Anh không sợ… bên cạnh em sẽ có người khác sao?”
Khóe môi anh cong lên, hiện rõ vẻ ranh mãnh: “Anh đủ may mắn để trói được em từ bốn năm trước.”
“Em đã chọn anh từ bốn năm trước rồi, và từ đó em không thể thoát được đâu, vợ yêu của anh.”
Ở phía xa kia,
Diệp Thanh Hoài tắm trong ánh nắng vàng rực, đưa tay về phía tôi.
Lần này, tôi không chút do dự mà nhào vào vòng tay anh.
Bởi vì tôi biết, chính tôi cũng đang đứng trong vùng ánh sáng ấy, rực rỡ lấp lánh.
Ngoại truyện (Diệp Thanh Hoài)
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tề Duyệt, là ở văn phòng trường.
Cô ấy đến nhận học bổng học kỳ, lễ phép cảm ơn thầy cô giáo.
Không nghi ngờ gì, cô ấy rất xinh đẹp, kiểu đẹp không tự biết mình xinh.