(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
16
Diệp Thanh Hoài bỏ đi rất dứt khoát.
Căn phòng vừa nãy còn đầy ắp đồ đạc bỗng trở nên trống rỗng.
Tôi vùi mình vào chiếc sofa, bỗng thấy mệt mỏi đến cùng cực.
Tề Duyệt, mày đúng là kẻ hèn nhát.
Tôi tự nói với bản thân.
Mày thật sự không cảm nhận được tình cảm của anh ấy sao?
Sao có thể không chứ,Sự bảo vệ kiên quyết ấy, sự thiên vị trắng trợn ấy.
Mày thản nhiên hưởng thụ tất cả, rồi tự lừa mình đó chỉ là tình bạn bình thường.
Tề Duyệt, mày không chỉ yếu đuối mà còn ích kỷ.
Không đủ can đảm đứng về phía anh ấy, nhưng lại không buông nổi chút ấm áp hiếm hoi này.
Tôi mở mắt nhìn lớp giấy dán tường màu kem, sàn gỗ xương cá, và góc ban công còn trống.
Đó là chỗ để dành cho ổ của con chó.
Căn nhà này… suýt chút nữa đã giống như một mái ấm.
17
Sau hôm đó, công việc của tôi vẫn như thường, chỉ là thái độ của mọi người trở nên kính nể hơn.
Tôi từng có một giây nghĩ đến chuyện rút khỏi dự án này, nhưng chỉ một giây thôi.
Bởi vì với tôi, cơ hội này quá quý giá.
Xã hội này thật nực cười,
Chỉ cần mang danh “bà Diệp”, dù có là một con chó, cũng có thể ngồi vào vị trí này.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nói đến sĩ diện.
Tôi tự nhủ, khi cơ hội đến, đừng nghĩ lý do làm gì,
Trước tiên hãy nắm chặt lấy nó đã.
Vấn đề duy nhất là, tôi vẫn thường xuyên chạm mặt Diệp Thanh Hoài.
Ở hành lang, trong nhà ăn, trong văn phòng vắng người.
Dù tôi cố gắng né tránh, vẫn không thể tránh được những lần ánh mắt giao nhau.
Mỗi lần như vậy, anh đều là người đầu tiên bình thản dời mắt đi.
Dường như đây chính là trạng thái hoàn hảo mà tôi mong muốn.
Nhưng vì sao, tim tôi lại có cảm giác trống rỗng?
Cũng may tôi nhanh chóng tìm được cách chữa trị:
Lao đầu vào công việc điên cuồng.
Sau mấy ngày ăn ngủ thất thường, cuối cùng tôi cũng hoàn thành bản rà soát hợp đồng lớn vào chiều muộn.
Tôi thở phào một hơi thật dài.
Vừa đứng dậy thì trước mắt tối sầm lại, tôi ngã gục xuống.
Không biết đã bao lâu trôi qua,
Bên tai lờ mờ vang lên một giọng nói quen thuộc, trầm thấp và khẽ khàng.
Tôi gắng sức cựa quậy.
Bên dưới là cảm giác mềm mại của sofa, tôi cố mở mắt ra.
Đây là văn phòng tổng giám đốc.
Trước cửa sổ sát đất khổng lồ, Diệp Thanh Hoài quay người bỏ điện thoại xuống, bước nhanh tới:
“Đỡ hơn chưa?”
Chân mày anh nhíu chặt, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Tôi vẫn hơi choáng, khẽ gật đầu.
Đường nét cứng rắn của anh cuối cùng cũng dịu lại, khoanh tay đứng một bên:
“Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, Hoàn Vũ không cho em ăn cơm à?”
Tôi không trả lời.
Trên bàn trà trước mặt, bát cháo trắng thơm lừng hấp dẫn.
Cơn đói bắt đầu hiện hữu rõ rệt.
Tôi ngập ngừng nhìn Diệp Thanh Hoài, anh quay mặt đi không biểu cảm.
Tôi cắn môi, lảo đảo vươn người với lấy bát cháo.
“Chết tiệt.”
Một tiếng chửi khẽ bật ra.
Chẳng mấy chốc, một cánh tay dài kéo tôi lại.
Diệp Thanh Hoài vòng tay ôm tôi vào lòng, từng thìa cháo mềm ấm được đưa tới môi.
Nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.
Qua lớp áo sơ mi mỏng manh, tôi cảm nhận rõ rệt lồng ngực ấm áp của anh,
Và nhịp tim mạnh mẽ ấy.
Tim tôi cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
“Ăn xong thì về nghỉ ngơi đi.”
Giọng anh vang lên trầm thấp từ lồng ngực, tôi quay đầu lại, đối diện với yết hầu đang chuyển động của anh.
Nếu bây giờ… mà hôn lên đó…
Anh cúi mắt nhìn tôi, lạnh lùng, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của tôi:
“Ăn đúng bữa đi, Hoàn Vũ không cần người ốm yếu.”
18
Hôm sau, tôi quay lại văn phòng luật để báo cáo công việc.
Ngay khoảnh khắc bước vào văn phòng, tôi đã biết mấy chuyện lùm xùm trước đó còn quay về trước cả tôi.
Sếp thân thiện đưa tôi một tách trà: “Cuối năm sẽ trống một vị trí luật sư cao cấp, cố gắng lên nhé.”
Lời chưa rõ rành rành khiến tim tôi đập thình thịch, suýt chút nữa va phải một người.
“Đi đứng cẩn thận đấy, dù có bám được cành cao cũng đừng để ngã đau.”
Phương Tuyết Vi mỉm cười, nhưng lời nói thì đầy ác ý.