Mấy ánh mắt tò mò lén lút nhìn về phía tôi.
“Tôi không hiểu ý cô là gì?”
Cô ta vuốt tóc, thản nhiên nói: “Không có gì đâu, chỉ là lòng tốt nhắc nhở thôi mà.”
Tôi đang định hỏi tiếp thì bên cạnh chợt vang lên tiếng xôn xao: “Cái gì thế kia?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của mọi người, cả người như bị sét đánh.
Trên màn hình máy tính, tiêu đề to đùng như muốn đập vào mắt tôi: [Tin chấn động! Vợ giấu kín của Tổng tài Hoàn Vũ từng là gái rót rượu!]
Kèm theo là một bức ảnh mờ, ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông say và một cô gái gầy gò.
Khuôn mặt cô gái bị tóc che nên không rõ nét,
Nhưng mỗi sáng tôi đều thấy gương mặt đó trong gương.
“Tề Duyệt, có nhầm gì không vậy?” Một đồng nghiệp rụt rè hỏi.
Tôi từ từ ngẩng đầu khỏi màn hình, ánh mắt chạm thẳng vào nụ cười nhếch mép của Phương Tuyết Vi.
“Là cô làm đúng không?”
Cô ta nhướng mày: “Cô nói gì vậy? Rót rượu nhiều quá nên hỏng não rồi à?”
Ngay sau đó, sếp tôi cau mày bước vào: “Tề Duyệt, có phóng viên gọi tới muốn phỏng vấn, chuyện này là sao đây?”
Tôi siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh: “Đây là vấn đề cá nhân của tôi, tôi sẽ giải quyết sớm nhất có thể.”
“Vấn đề cá nhân á?” Phương Tuyết Vi cười mỉa, “Lần này không chỉ Hằng Đức mà cả Hoàn Vũ cũng bị bẽ mặt rồi.”
“Luật sư Phương, làm ơn cẩn thận lời nói!”
Giọng nói trầm thấp vang lên đầy cảnh cáo.
Diệp Thanh Hoài xuất hiện trước cửa, mang theo khí lạnh.
Dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người, anh sải bước tiến vào, lập tức nắm chặt tay tôi.
“Chủ tịch Diệp—”
Cằm anh siết lại, ánh mắt sắc như dao: “Làm ơn thông báo với toàn bộ các bên truyền thông rằng tin tức này là bịa đặt. Tập đoàn Hoàn Vũ cũng sẽ đồng thời ra thông cáo chính thức.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng dâng lên trăm mối tạp niệm, định nói gì đó.
Bàn tay anh siết lấy tay tôi mạnh hơn một chút.
Tôi rùng mình toàn thân.
Ngũ quan anh sắc nét như tượng, ánh mắt kiên định không gì lay chuyển.
“Tôi và vợ tôi sẽ chính thức khởi kiện, đồng thời truy cứu trách nhiệm pháp lý với những người tung tin đồn sai sự thật.”
19
Trong văn phòng trống trải,
Diệp Thanh Hoài quay lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ kính lớn.
“Anh không nên nói như vậy.”
Tôi nghe thấy giọng mình khô khốc và khàn đặc: “Tấm ảnh đó là thật, sau khi tốt nghiệp em đúng là từng làm ở quán bar.”
Bóng lưng cao lớn ấy không có phản ứng gì.
Tôi cố gắng nói tiếp: “Chuyện đến nước này rồi, ngày mai chúng ta ly hôn. Sau đó anh đăng thông báo mới nói rằng anh không hề biết chuyện này, như vậy có thể giảm thiểu thiệt hại…”
Diệp Thanh Hoài đột ngột quay lại, cơn giận mãnh liệt gần như nhấn chìm tôi: “Tề Duyệt, em có thể đừng lúc nào cũng tự quyết được không?!”
Tôi cắn môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Anh bước nhanh về phía tôi, đôi bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi.
Giọng anh khẽ khàng, kìm nén mà đau lòng: “Anh biết em rất mạnh mẽ.”
“Nhưng em có thể, thỉnh thoảng, thử dựa vào anh một lần được không?”
“Anh đã cố gắng rất lâu, chỉ để một ngày nào đó có thể cho em một chỗ để dựa vào.”
Toàn thân tôi chấn động.
Một người tự mình bước đi chật vật suốt ngần ấy năm,
“Sự dựa dẫm” là một điều xa xỉ mà nửa đời đầu tôi chưa từng có.
Cảm giác như có một sức mạnh nào đó đang gõ nhịp vào trái tim tôi,
Vừa dịu dàng lại vừa kiên định.
Ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt đã làm mờ cả đôi mắt tôi.
Trên khuôn mặt Diệp Thanh Hoài hiện lên một nụ cười mừng rỡ chưa từng thấy.
Anh thở phào nhẹ nhõm, ôm tôi thật chặt, thật sâu vào lòng mình.
20
Tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại, lấy lại sự chuyên nghiệp của một luật sư.
Thu thập bằng chứng, viết đơn kiện, khởi tố tội phỉ báng.
Đồng thời, tôi không còn từ chối sự giúp đỡ của Diệp Thanh Hoài, cùng anh truy tìm các manh mối khác.
Hôm ấy, tôi vừa từ bên ngoài trở về thì nhận được cuộc gọi của sếp.
Tôi tưởng sếp gọi đến là vì chuyện không hay, ai ngờ ông ấy lại đưa cho tôi vài liên hệ có thể biết chuyện.
Tôi hơi chần chừ, hỏi ông ấy vì sao lại giúp tôi.
Ông ấy bật cười ở đầu dây bên kia: “Dĩ nhiên là vì tôi tin vào bà Diệp rồi.”
Khoảnh khắc đó tôi có chút hụt hẫng, nhưng rồi cũng nhanh chóng chấp nhận.
Con người sống ở đời, chuyện thế tình vốn là bình thường.
“Nhưng,” ai ngờ ông ấy lại nói tiếp, “Tôi càng tin vào luật sư Tề Duyệt, người không bao giờ chịu thua – cô nhất định sẽ thắng.”
Tôi ngẩn người.
“Giải quyết xong vụ này, vị trí luật sư cấp cao vẫn là của cô.”
Ông ấy dừng lại một chút, nói thêm: “Không liên quan gì đến việc cô có phải là vợ Diệp tổng hay không.”
Cuộc gọi của sếp như một liều thuốc trợ tim.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mạnh mẽ đến vậy.
Ký ức xưa cũ hiện về theo những ngày bôn ba không ngừng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi từng làm việc cho một văn phòng luật nhỏ.
Nhưng vẫn không đủ để trả hết khoản nợ viện phí khổng lồ.
Bất đắc dĩ, tôi bắt đầu làm phục vụ tại quán bar.