- Trang chủ
- Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới
- Chương 33: 33: Gấu Đen Claude
Chương 33: 33: Gấu Đen Claude
Truyện: Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới
Tác giả: Quyết Tuyệt
- Chương 1: 1: Xuyên Qua
- Chương 2: 2: Người Câm Nhỏ
- Chương 3: 3: Võ Sĩ Quyền Anh
- Chương 4: 4: Đứa Trẻ Câm Điếc
- Chương 5: 5: Kiếm Tiền Rất Khó
- Chương 6: 6: Cọ Một Bữa Sáng
- Chương 7: 7: Trung Tâm Cứu Trợ
- Chương 8: 8: Quán Bar
- Chương 9: 9: Máy Bay Giấy
- Chương 10: 10: Thiên Tài
- Chương 11: 11: Gần Gũi
- Chương 12: 12: Dạy Danny Biết Chữ
- Chương 13: 13: Bỏ Học
- Chương 14: 14: Công Việc Của Lâm Vũ Tầm
- Chương 15: 15: Công Việc
- Chương 16: 16: Trận Quyền Anh Đầu Tiên
- Chương 17: 17: Thắng Lợi
- Chương 18: 18: Đắp Chăn
- Chương 19: 19: Rèn Luyện Thân Thể
- Chương 20: 20: Rèn Luyện Cùng Người Nhà
- Chương 21: 21: Trận Thi Đấu Thứ Hai
- Chương 22: 22: Khoản Tiền Kếch Xù
- Chương 23: 23: Tiêu Hết
- Chương 24: 24: Báo Thù
- Chương 25: 25: Chuyển Nhà
- Chương 26: 26: Nấu Cơm
- Chương 27: 27: Phát Hiện
- Chương 28: 28: Người Đại Diện Quyền Anh
- Chương 29: 29: Vào Thành Phố
- Chương 30: 30: Bị Bệnh
- Chương 31: 31: Chăm Sóc
- Chương 32: 32: Lão George
- Chương 33: 33: Gấu Đen Claude
- Chương 34: 34: Nhận Lấy
- Chương 35: 35: Đối Chiến Carpenter
- Chương 36: 36: Thua Quang Vinh
- Chương 37: 37: Kiên Trì Dạy Dỗ
- Chương 38: 38: Gặp Lại Trâu Điên
- Chương 39: 39: Một Ăn Mười
- Chương 40: 40: Năm Ngàn Đô La Mỹ
- Chương 41: 41: Khen Ngợi
- Chương 42: 42: Thi Văn Tranh
- Chương 43: 43: Huấn Luyện Viên Quyền Anh
- Chương 44: 44: Dã Tâm
- Chương 45: 45: Hợp Tác Huấn Luyện
- Chương 46: 46: Claude Bị Bắt
- Chương 47: 47: Phương Pháp
- Chương 48: 48: Tình Cảm
- Chương 49: 49: Thư Từ Qua Lại
- Chương 50: 50: Chuẩn Bị Rời Đi
- Chương 51: 51: Đêm Giáng Sinh
- Chương 52: 52: Vào Thành Phố
- Chương 53: 53: Lâm Vũ Tầm Trưởng Thành
- Chương 54: 54: Các Loại Thi Đấu
- Chương 55: 55: Khiêu Chiến
- Chương 56: 56: Phạm Quy
- Chương 57: 57: Giao Thừa
- Chương 58: 58: Bữa Tiệc Đêm Giao Thừa
- Chương 59: 59: Gặp Lại Trâu Điên
- Chương 60: 60: Đối Chiến Trâu Điên
- Chương 61: 61: Quần Ẩu
- Chương 62: 62: Nằm Viện
- Chương 63: 63: Đào Góc Tường
- Chương 64: 64: Chăm Sóc
- Chương 65: 65: Lễ Tình Nhân
- Chương 66: 66: Con Gái
- Chương 67: 67: Monica
- Chương 68: 68: Giải Thi Đấu Quyền Anh
- Chương 69: 69: Huấn Luyện Trước Giải Đấu
- Chương 70: 70: Mục Tiêu Cao Hơn
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149: Hoàn chính văn
- Chương 150: Phiên ngoại
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155: Hoàn toàn văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Lão George không chỉ trút nửa đĩa bacon cho Arabella, lúc hắn uống cà phê còn không bỏ đường.
Trình Hào không làm được như hắn, cũng không thả mười mấy viên đường cho mình như Arabella, cuối cùng anh thả ba viên đường.
Ba người ăn bữa sáng, lão George nói với Trình Hào nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải ở chỗ này tiến hành huấn luyện, đương nhiên bây giờ thời gian còn sớm, cậu mới vừa ăn bữa sáng, có thể xem TV trước."
Vào lúc này ở nước Mỹ, TV đã là đồ vật mà đại chúng đều có thể sử dụng, mỗi ngày Beverly đều ở nhà xem TV.
Mà sau khi Trình Hào xuyên việt tới, bất kể là ở gara lúc mới đầu, hay là hiện tại ở tầng gác, trong đó không có TV, cho nên anh chưa từng xem TV.
Gần đây hoạt động giải trí quá ít, Trình Hào mong đợi việc xem TV, nhưng sau khi anh bị lão George mang tới lầu hai, mới phát hiện lão George cho anh xem TV, không phải là TV trong tưởng tượng của anh, mà là băng hình các loại võ sĩ đánh quyền.
Lão George góp nhặt video về các loại thi đấu, hắn bảo Trình Hào xem, chính là những thứ này.
Video tranh tài như vậy, đời trước Trình Hào không ít xem, mà nơi này của lão George rất nhiều video, đều là loại mà trước đây anh chưa từng gặp qua.
Các võ sĩ quyền anh ở niên đại 80 trước đây, nổi danh nhất thì có thể lưu lại hình ảnh tư liệu, cho người đến sau học tập, mà tuyệt đại đa số võ sĩ, theo thời gian trôi đi, ngay cả tên cũng không để lại.
Trình Hào càng xem, càng hoảng sợ.
Trong những hình ảnh này, anh thấy được rất nhiều võ sĩ vô danh mà cực kỳ lợi hại.
Thi đấu quyền anh rất dễ dàng tạo thành thương vong, cho nên quy tắc tranh tài sửa đổi rất nhiều lần, mà những hình ảnh bây giờ anh thấy trong tài liệu, so với những gì anh thấy sau này, càng thêm tàn khốc.
Trình Hào bất tri bất giác, liền xem hơn hai tiếng, rốt cuộc, lão George nói: "Được rồi...!Cậu tới huấn luyện cùng tôi."
Huấn luyện thường ngày của võ sĩ quyền anh, chính là nhảy dây, đánh quyền, hít đất các loại, rất nhiều huấn luyện Trình Hào đều đã làm trước đây, mà chỗ lão George, so với những huấn luyện trước đây anh mình, thì nhiều hơn một chút.
Nói thí dụ như nơi này có bao cát để đánh.
Lão George để Trình Hào huấn luyện tiếp như vậy, mãi cho đến khi Trình Hào không tiếp tục kiên trì được, mới cho Trình Hào dừng lại, chờ Trình Hào nghỉ ngơi một lúc, lại để Trình Hào tiến hành huấn luyện khác.
Trận huấn luyện này, giằng co mấy tiếng.
Trình Hào sớm đã thành thói quen dốc hết toàn lực, trong khi huấn luyện ở đây, anh cũng không buông tha một khắc.
Chờ cuối cùng kết thúc, trên mặt lão George lộ ra chút thất vọng: "Sức mạnh của cậu quá nhỏ, lực bộc phát cũng không đủ..."
"Tôi...!Có thể tiếp tục huấn luyện." Trình Hào co quắp trên mặt đất nói.
Lão George hẳn là muốn nhìn cực hạn của anh một chút, cũng dồn anh đến cực hạn.
"Đúng, cậu có thể tiếp tục huấn luyện." Lão George nói: "Tốc độ trưởng thành của cậu rất nhanh, tôi vốn cho là, trong quán bar của tôi, cậu chỉ có thể đánh nhiều nhất hai, ba trận thi đấu."
Ban đầu, lão George không đem Trình Hào để ở trong lòng.
Người muốn đánh quyền có rất nhiều, mà không phải mỗi người đều có thể bộc lộ tài năng trên sàn thi đấu.
Đánh quyền cần rèn luyện, nhưng cũng cần thiên phú.
Người không có thiên phú, sẽ đi không xa.
Lúc trước Dice khiêu khích Trình Hào, khi Trình Hào đồng ý, lão liền cảm thấy phỏng chừng sau này Trình Hào sẽ không tới đánh quyền nữa.
Kết quả, Trình Hào thắng.
Lão để ý đến Trình Hào nhiều hơn một chút để ý, sau đó liền phát hiện, tốc độ trưởng thành của Trình Hào, nhanh ngoài dự liệu.
Nhưng, lúc Carpenter tìm tới Trình Hào, lão vẫn không có tâm tư muốn làm người đại diện quyền anh của Trình Hào, lúc đó tuy rằng Trình Hào xuất sắc, nhưng cũng chỉ xuất sắc trong một quán bar của xã khu nghèo mà thôi, ra bên ngoài, thực lực như anh không được xem là gì.
Mà dù vậy, khi lão tự sắp xếp đối thủ cho Trình Hào, cũng động chút tâm tư, mỗi lần lão sắp xếp đối thủ cho Trình Hào, đều hơi mạnh hơn so với đối thủ lần trước của Trình Hào, hoặc là không sai biệt lắm.
Sau đó, lão liền thấy Trình Hào trưởng thành lên bằng tốc độ kinh người, luôn không thua.
Lão rốt cục động tâm tư.
Lão George nói: "Huấn luyện ngày hôm nay của cậu kết thúc, đi về nhà đi, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt."
"Được." Trình Hào nói.
Lão George chắp tay sau lưng, cùng Trình Hào ra ngoài, lão cũng muốn đến quán bar.
Nhưng sau khi về nhà, Trình Hào cũng không nghe lời lão George nghỉ ngơi thật tốt.
Buổi tối đó, anh lại đi đến phụ cận trường học một lần nữa, làm lại toàn bộ những huấn luyện đã làm ở chỗ lão George một lần, lúc này mới về nhà ngủ.
Tuy rằng anh được vô địch thế giới quyền anh, nhưng chỉ là quán quân hạng cân nhẹ, mà không phải là võ sĩ lợi hại nhất.
Ngoài ra, đối với vận động viên mà nói, kỹ xảo tất nhiên quan trọng, nhưng thứ làm cho bọn họ ổn định, lại là tố chất thân thể.
Nếu không có điều kiện thân thể tốt, cho dù kỹ xảo tốt, cũng không thể leo l*n đ*nh ngọn núi.
Anh đã mười sáu tuổi, hiện tại bắt đầu huấn luyện đã có điểm chậm, nhất định phải trả giá bằng càng nhiều nỗ lực mới được.
Còn đối với anh mà nói, điều đáng được ăn mừng hôm nay, chính là năng lực hồi phục của anh rất mạnh, có thể làm nhiều huấn luyện hơn so với người khác.
Trên đường trở về, Trình Hào cảm thấy mỗi một lần hô hấp của mình, đều có chút đau.
Thân thể của anh, đã bị nghiền ép đến cực hạn.
Nhưng khi anh chậm rãi về đến nhà, tình huống liền tốt hơn nhiều, chờ anh ăn xong bữa khuya mà Lâm Vũ Tầm chuẩn bị, thì không khó chịu như vậy nữa.
Mấy ngày liên tục, Trình Hào đều huấn luyện ở chỗ lão George, chỉ chớp mắt, lại đến thứ ba.
Sáng sớm ngày này, Trình Hào chạy bộ đến chỗ lão George như cũ.
Anh dùng hết toàn lực chạy về phía trước, mà lúc đến cửa nhà lão George, vẫn không thấy mệt như cũ.
Sau khi trải qua huấn luyện cường độ cao, chạy bộ đối với anh mà nói, đã không tính là gì.
Cửa sắt trước nhà lão George vẫn đóng như trước, mà Trình Hào biết, chỉ cần ở bên ngoài nhẹ nhàng gọi một tiếng, Arabella sẽ ra mở cửa.
Nhưng, ngày hôm nay ngoài cửa sắt, thậm chí có hai người.
Từ xa xa, Trình Hào liền nhận ra một người trong số đó, là Chester.
Tuy rằng lần trước bị Chester thừa dịp cháy nhà hôi của, nhưng dù sao mình không chịu thiệt, Trình Hào cũng không thù dai, bây giờ thấy Chester cũng không nghĩ nhiều, mà Chester nhìn thấy anh, lại tránh sang bên cạnh.
Cậu ta né một chút...!Trình Hào đột nhiên phát hiện sắc mặt Chester rất khó nhìn, một đôi mắt sưng tấy.
Mà người bên cạnh Chester, cũng không phải hai người hay đi cùng Chester, mà là một người da đen tuổi còn trẻ khác.
Tướng mạo người da đen tuổi còn trẻ này, Trình Hào nhìn có chút quen mắt, nhưng không biết tên...!Được rồi, tướng mạo người da đen đều không khác nhau mấy, anh thật sự không phân biệt được.
Không biết Chester cùng người da đen này, tới làm cái gì.
Theo lý mà nói thì dù muốn nghiên cứu địa hình trộm đồ, cũng sẽ không đến vào ban ngày?
Tuy rằng nghi hoặc, Trình Hào cũng không sợ hai người này, anh đến cửa, liền gọi một tiếng "Arabella".
Arabella bụ bẫm ngay lập tức giãy dụa thân thể đến mở cửa cho Trình Hào.
Cửa bị mở ra, lúc Trình Hào đi vào, Chester cùng người da đen đi cùng đột nhiên cùng chen vào: "Tôi...!Tôi muốn tìm ngài Connor."
Lão George họ Connor, rất nhiều người gọi hắn là lão George, mà cũng có người sẽ tôn kính mà gọi hắn một tiếng ngài Connor.
"Cậu tìm anh ấy có chuyện gì?" Arabella tò mò nhìn người này.
"Tôi muốn học đánh quyền...!Tôi nghe nói, có thể học đánh quyền với ông ấy." Người này nói.
"Anh ấy không dạy ai đánh quyền." Arabella nói.
Trình Hào cũng biết, lão George không tùy tiện dạy người khác đánh quyền.
Lão bị tay đấm của mình phản bội, tới bên này mở quán rượu đã bảy năm, trong bảy năm qua, lão không ký kết với tay đấm nào, cũng không dạy người khác đánh quyền.
"Phu nhân, tôi sẽ cố gắng, van cầu ngài." Người da đen kia nói.
Người da đen này vóc dáng không cao như Trình Hào, nhưng khổ người rất lớn, mà bây giờ, cái người da đen to con lấy tay che mắt mình, khóc lên: "Thượng Đế, van cầu ngài..."
Arabella nhất thời có chút chần chờ.
Trình Hào nhìn người này khóc, cảm thấy người này càng nhìn càng quen mắt.
Mà vào lúc này, lão George đi ra.
"Chuyện gì xảy ra?" Lão George hỏi.
"George, có người muốn theo anh học đánh quyền!" Arabella chỉ vào người da đen kia nói: "Chính là tên tiểu tử này."
Lão George liếc mắt nhìn người mặt đầy nước mắt, nói: "Tôi đã sớm không dạy người khác đánh quyền."
Hắn nói xong, vừa nhìn về phía Trình Hào: "Còn không tiến vào?"
Trình Hào đang muốn đi theo lão George vào, Chester đột nhiên nói: "Ông có thể dạy anh ta, tại sao không thể dạy anh tôi?"
Trình Hào thế mới biết, người da đen này là anh của Chester.
Lão George nói: "Tôi không cần giải thích cho cậu, hơn nữa tuổi quá lớn."
"Tôi có thể nỗ lực, thật sự!" Người da đen này nói, nghiêm túc nhìn lão George.
"Trên thế giới này, xưa nay không thiếu người nỗ lực." Lão George nói, hắn gặp qua rất nhiều người nỗ lực, trình độ nỗ lực của Trình Hào vượt quá sự tưởng tượng của hắn, nhưng đáng tiếc, cũng không phải nỗ lực, liền có thể thu được thành công.
"Cầu xin ngài!" Người da đen này đột nhiên quỳ xuống.
Nhưng mà hành vi như vậy của hắn, lại khiến lão George bất mãn mà nhíu mày: "Tôi bảo cậu đi đi!"
"Claude..." Chester kêu một tiếng.
Phảng phất như có một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm, chiếu sáng mặt đất...!Trình Hào đột nhiên liền nhớ đến người trước mắt là ai.
Gấu ngựa Claude!
Gấu ngựa Claude, là một võ sĩ quyền anh để lại tên tuổi trong niên đại 80 nước Mỹ.
Cậu ta không quá thông minh, có chút dốt nát, nhưng thân thể đặc biệt cường tráng, sau khi đột nhiên xuất hiện, ở trên sàn thi đấu đấm đá lung tung, đánh bại vài tay đấm có tiếng, thậm chí bắt đầu khiêu chiến võ sĩ mạnh nhất lúc đó.
Khi đó có rất nhiều người xem trọng cậu ta, cảm thấy cậu ta có thể thắng, nhưng cậu ta thất bại, cuối cùng bị đối thủ của cậu ta đánh tới bại liệt, rốt cuộc không còn đứng lên được nữa.
Cậu ta chỉ là phù dung chớm nở trên sàn quyền anh, tư liệu lưu lại không nhiều, nhưng khi đó một ít tay đấm, rất tôn sùng cậu ta, cảm thấy cậu ta là một người trời sinh thích hợp đánh quyền.
Thậm chí còn có người ta nói, nếu cậu ta tiếp thu huấn luyện từ nhỏ, mà không phải thành niên mới tiến hành huấn luyện, nói không chừng đã sớm lên làm nhà vô địch rồi!
Hiện tại, Claude ở trước mặt anh, quỳ trước lão George..