Mà tôi, nghĩ đến tất cả những gì họ đã làm với tôi ở kiếp trước…

Giờ phút này trong lòng tôi lại dâng lên một niềm sảng khoái kỳ lạ.

Xem như báo ứng đã bắt đầu đến với họ rồi!

Và điều họ không biết là đây mới chỉ là khởi đầu.

20

Hàn Tân đưa dì và dượng tôi về nhà, dùng chính tiền của họ để thuê một bảo mẫu chăm sóc.

Còn đám bạn của hắn thì công khai dọn vào sống luôn trong nhà.

Chu Miêu Miêu không hiểu bị làm sao, cứ suốt ngày tìm đủ mọi lý do để rủ tôi đến chơi, như thể nhất quyết muốn kéo tôi xuống nước cùng.

Tôi nhịn đủ rồi lần này quyết định phải tát cô ta một cú thật đau!

Tôi gỡ chặn Hứa Hạo khỏi danh sách đen, rồi gửi cho anh ta một tin nhắn:

【Anh có muốn có được Chu Miêu Miêu không?】

Hứa Hạo lập tức trả lời:

【Ý em là gì?】

Tôi không nhiều lời, gửi thẳng đoạn video quay trong phòng nghỉ hôm lễ cưới cho anh ta.

Phải mất hơn mười phút, anh ta mới nhắn lại trong trạng thái bàng hoàng:

【Thì ra em đã biết từ lâu đúng không? Nên mới chia tay anh?】

Tôi không hề phủ nhận:

【Đúng. Em tình cờ phát hiện được.

Giờ gửi cho anh là vì em thấy cô ta sống cũng chẳng khá hơn là bao, có lẽ… anh còn có thể “cứu vớt” được cô ta.】

【Video em đã gửi rồi, dùng nó thế nào để có được Chu Miêu Miêu, tự anh nghĩ cách đi.】

Anh ta lại đột nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn:

【Em… không hận anh sao?】

Tôi không trả lời anh ta.

Tôi hoàn toàn không muốn phí thêm một câu với cái thằng não tàn đó!

21

Hôm sau, ba mẹ nói muốn đến thăm dì và dượng.

Tôi nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý đi cùng.

Dù gì tôi cũng không dám đi một mình.

Đến nhà họ, người mở cửa là bảo mẫu.

Vừa bước chân vào cửa, cả nhà đã bị cảnh tượng bên trong làm cho choáng váng —

căn nhà ngập ngụa trong mùi hôi thối, rác vứt đầy sàn, bẩn thỉu đến không tưởng.

Dì và dượng tôi thì nằm liệt trên giường, miệng còn đang chảy nước dãi.

Mẹ tôi giận dữ, lập tức quay sang chất vấn bảo mẫu:

“Chuyện này là sao? Tại sao lại để nhà cửa như vậy? Còn hai người bệnh kia thì sao?”

Bảo mẫu lắp ba lắp bắp:

“Có hai người liệt giường nằm đó, tôi một mình sao mà trông xuể được.

Tôi còn phải nấu cơm cho họ ăn, đến cả nghỉ ngơi cũng không có.

Tôi đã xin nghỉ rồi, ngày mai tôi sẽ đi…”

Ba tôi lại hỏi:

“Thế còn Miêu Miêu đâu rồi?”

Vẻ mặt bảo mẫu lập tức thay đổi, ánh mắt bối rối, liếc về phía phòng ngủ rồi cúi đầu không dám nói gì.

Ba tôi định xông vào, nhưng tôi vội kéo ông lại.

Tôi và mẹ nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ, chầm chậm mở cửa ra —

chỉ một giây sau, cảnh tượng trước mắt khiến chúng tôi sững sờ, thậm chí phải giật mình lùi lại!

Trên giường, Chu Miêu Miêu đang nằm không mặc gì!

Còn có cả Hàn Tân và mấy gã anh em của hắn!

Mẹ tôi cả đời chưa từng chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đến vậy, bị dọa đến mức hét lên thất thanh rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng!

Ba tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy theo bà.

Tiếng hét của mẹ làm đám người trên giường giật mình tỉnh giấc.

Chu Miêu Miêu thấy tôi thì có chút kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không hoảng loạn hay xấu hổ, nét mặt bình thản đến đáng sợ.

Tôi chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì, rồi quay người rời đi.

22

Ngay lúc tôi vừa bước ra khỏi thang máy, bảo mẫu đột nhiên chạy theo gọi tôi lại.

“Cô Thẩm, mai tôi đi rồi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cần nói cho cô biết một chuyện.”

Tôi hơi ngạc nhiên:

“Chuyện gì vậy, dì?”

Bà ấy nhìn quanh quất một lượt, sau đó kéo tôi vào trong hành lang khuất rồi mới thì thầm:

“Cô Chu như thể bị ma nhập vậy, ngày nào cũng quấn lấy đám bạn của cậu Hàn, bọn họ chơi bời quá đáng đến mức đáng sợ.

Với lại… cậu Hàn đã dụ dỗ cô ấy sang tên hai căn nhà sang cho hắn rồi.

Ba mẹ cô ấy tuy không nói được, không cử động được, nhưng họ nhìn thấy tất cả, chỉ có điều bất lực không thể ngăn cản.

Tôi nghĩ chắc cô là người thân nhất với cô ấy, tôi thật sự sợ có chuyện xảy ra…”

Tôi vội vàng giơ tay ngăn bà ấy lại.

“Dì à, dì là người tốt, nhưng chuyện này… coi như chưa từng nghe, chưa từng thấy.

Mai đến giờ thì lập tức rời đi, đừng dính vào nữa, đừng rước họa vào thân!”

Bảo mẫu nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

Thấy tôi bình thản không hề dao động, bà ấy chợt như hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói:

“Thôi được, mai sáng sớm tôi sẽ đi ngay!”

Nhìn bóng lưng bà ấy đi lên lầu, tôi không nhịn được khẽ nhếch môi cười lạnh.

Kết cục này vốn dĩ là điều tất yếu, không phải sao?

Chỉ là… Chu Miêu Miêu vẫn còn chìm sâu trong vũng bùn đó mà chưa kịp tỉnh giấc thôi.

23

Có vẻ như… Hứa Hạo đã ra tay.

Vài ngày sau, Chu Miêu Miêu tức giận gọi điện cho tôi, giọng đầy lửa giận.

“Thẩm Tiểu Bé, chị lo mà quản cho chặt cái tên đàn ông của chị đi! Tại sao hắn cứ bám lấy tôi, còn uy hiếp tôi phải ở bên hắn?!”

Tôi giả vờ ngơ ngác,

“Ý em là Hứa Hạo á? Chị với hắn chia tay từ lâu rồi. Hắn đe dọa em làm gì?”

Chu Miêu Miêu như không thể tin nổi:

“Các người đã chia tay?! Khi nào?!

Chị có biết hắn đang nắm đoạn video em với hắn ngủ với nhau không?!

Chính là hôm em cưới, em cũng chẳng hiểu sao lại lên giường với hắn nữa, còn bị quay lại!”

Tôi lập tức làm bộ kinh ngạc, rồi phản kích bằng giọng đầy oán trách:

“Chu Miêu Miêu, các người dám phản bội tôi à?”