Quay lại chương 1 :
16
Không biết Hàn Tân đã dùng lý do gì để lấp liếm, mà cuối cùng dì và dượng tôi lại tiếp tục tha thứ cho hắn.
Đến khi cả nhà hân hoan tiễn khách ra về xong, mới chợt nhận ra Chu Miêu Miêu… không thấy đâu cả.
Lúc này, Hứa Hạo đã sớm xong việc, nhân lúc hỗn loạn trong lễ cưới liền rời khỏi phòng nghỉ, ngồi xuống cạnh tôi với khuôn mặt còn vương chút đỏ ửng.
Tôi cố ý hỏi hắn:
“Em tôi vẫn ổn chứ? Sao anh lại ra đây rồi?”
Hắn nhìn thoáng qua dì và dượng tôi, trong mắt ánh lên chút chột dạ.
“Chắc cô ấy không sao đâu… Anh thấy nam nữ ở riêng với nhau như vậy dễ bị hiểu lầm, nên mới ra ngoài trước.”
Ồ, thì ra anh ta còn biết “không ổn” là gì đấy hả?
Không ổn chỗ nào chứ? Rõ ràng là đã vui vẻ tận hưởng xong rồi mới ra thì có!
Nhưng nghĩ đến chuyện hắn vừa “ngủ” với Chu Miêu Miêu xong, chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ nhiễm bệnh, thì trong lòng tôi đúng là thoải mái không tả nổi!
Đây mới là lý do thật sự khiến tôi sau khi sống lại không chia tay ngay với Hứa Hạo.
Khi mục tiêu đã đạt được, vừa về đến nhà, tôi liền thẳng thừng đề nghị chia tay.
Hứa Hạo sốc đến chết lặng, liên tục hỏi tôi lý do.
Tôi chỉ trả lời Hứa Hạo đúng ba chữ:
【Tôi hết yêu.】
17
Tất nhiên Hứa Hạo không dễ dàng buông tay ngay.
Dù là vì muốn níu kéo tôi, hay là vì chưa muốn cắt đứt cơ hội tiếp cận Chu Miêu Miêu, anh ta liên tục tìm cách làm hòa.
Tôi thì thẳng tay chặn luôn, không một chút do dự.
Trong khoảng thời gian đó, Hàn Tân chính thức dọn vào sống cùng nhà với dì tôi.
Chỉ với đúng hai vạn tệ tiền sính lễ, hắn đã đường đường chính chính bước chân vào cửa nhà họ Chu!
Lúc mới dọn vào, hắn tỏ ra vô cùng siêng năng, tử tế.
Dì tôi đi đâu cũng khoe rằng mình nhặt được một chàng rể quý.
Vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại còn chăm chỉ biết lo toan.
Mỗi sáng hắn đều dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà, việc nhà việc bếp hắn làm hết.
Chu Miêu Miêu thì khỏi phải nói, được nuông chiều đến tận mây xanh.
Mỗi lần trò chuyện với tôi là lại hết lời khen ngợi Hàn Tân: nào là dịu dàng chu đáo, nào là có trách nhiệm, nói rằng cô ấy đang chuẩn bị mang thai để sinh con cho hắn.
Tôi chẳng nói gì nhiều, mỗi lần như vậy chỉ mỉm cười, gật đầu chúc phúc.
Dì tôi thì cứ liên tục rủ cả nhà tôi qua ăn cơm.
Tôi đều lịch sự từ chối hết.
Buồn cười thật, nhà bà bây giờ có tới hai người nhiễm HIV, tôi qua đó chẳng phải tự nạp mạng sao?
Hôm ấy Chu Miêu Miêu lại nhắn tin rủ tôi đến nhà ăn cơm, nói là có khách đến chơi.
Tôi hơi khó hiểu, liền hỏi:
“Nhà em có khách đến thì gọi chị qua làm gì?”
Chu Miêu Miêu nhìn tôi với vẻ mặt ban ơn:
“Bạn của Hàn Tân đó, nghe nói không chỉ có tiền mà còn rất đẹp trai, bọn em muốn giới thiệu cho chị, chị phải biết trân trọng cơ hội này đấy nha~”
Vừa dứt lời, hình ảnh mấy gã đàn ông ở kiếp trước lập tức hiện lên trong đầu tôi!
Nếu không có gì bất ngờ, người mà cô ta nói tới chắc chắn chính là bọn họ!
Tôi lập tức từ chối dứt khoát:
“Chị thật sự không có thời gian, dạo này cũng không có ý định yêu đương gì cả, cảm ơn em nhiều nha.
18
Chu Miêu Miêu thấy tôi thẳng thừng như vậy thì mặt liền sa sầm, châm chọc:
“Giả thanh cao quá ha!”
Tôi giả thanh cao là chuyện nhỏ, còn cô nhiễm HIV là thật đấy, Miêu Miêu ạ.
Ban đầu chỉ có Hàn Tân, giờ thì ba tên đồng bọn của hắn cũng bắt đầu xuất hiện quanh cô ta, tôi thật sự rất mong chờ những chuyện “hay ho” sắp xảy ra.
Tối đó, khi tôi vừa đi đến cổng khu chung cư, thì chạm mặt ngay ba người bọn họ.
Khoảnh khắc ấy, tôi như chết đứng, hồn vía bay lên mây, thời gian dường như ngưng đọng.
Ba người đàn ông vừa nói cười vừa bước vào khu nhà, nhưng khi ánh mắt họ chạm vào tôi, họ cũng sững lại trong thoáng chốc.
Tôi vội vàng lấy lại bình tĩnh, thu ánh mắt về, cố gắng giữ dáng vẻ bình thản bước tiếp.
Nhưng trong lòng thì lửa giận cuộn trào, hận không thể lao tới mà cắn nát từng đứa một!
Thế nhưng tôi không thể, thời cơ vẫn chưa tới, tôi nhất định phải nhịn thêm chút nữa.
Từ hôm đó trở đi, bọn họ bắt đầu thường xuyên lui tới nhà Chu Miêu Miêu.
Dì tôi thì suốt ngày gọi điện than phiền với ba mẹ tôi:
“Không hiểu cái thằng Tiểu Hàn kia sao nữa, lúc nào cũng dẫn bạn bè về nhà, ăn uống nhậu nhẹt chưa đủ, còn ở lại ngủ qua đêm, đến phát điên mất thôi!”
Mẹ tôi nghe xong cũng thấy khó hiểu:
“Vậy sao chị không ngăn nó lại? Đừng để bọn họ tới nữa!”
Dì tôi thở dài thườn thượt:
“Chị có nói rồi chứ, nhưng chẳng ăn thua!
Mà nói thật… đến giờ hắn vẫn chưa chuyển tên nhà cho Miêu Miêu… hắn có phải là kẻ lừa đảo không vậy?”
Tôi thật sự muốn cười lớn.
Giờ mới nhận ra sao? Đã quá muộn rồi còn gì!
Đúng là bị sự giả tạo làm cho mụ mị cả đầu óc!
19
Dì tôi lúc này mới tỉnh táo lại thì đã quá muộn Hàn Tân đã bắt đầu ra tay.
Cả hai vợ chồng dì đều bị cao huyết áp, đã uống thuốc ổn định được ba bốn năm rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ phải nhập viện vì bệnh này.
Tối hôm đó, Chu Miêu Miêu bất ngờ gọi điện cho mẹ tôi, nói rằng dì và dượng tôi do uống thuốc hạ huyết áp sai cách, hạ áp quá nhanh dẫn đến tai biến mạch máu não, hiện đã được cấp cứu đưa vào viện!
Khi cả nhà tôi vội vã đến bệnh viện, bác sĩ thông báo cả hai người tuy được cứu sống, nhưng đã bị liệt toàn thân, nói năng không rõ ràng…
Đúng vậy, hai người họ cùng lúc bị liệt.
Ba mẹ tôi không thể tin nổi, còn tôi thì… chỉ thấy Hàn Tân ra tay quá nhanh!
Chắc là do dì tôi gần đây bắt đầu chất vấn chuyện chuyển nhượng nhà đất, hắn không muốn bị dây dưa rắc rối, nên thay vì xử từng người, hắn dứt khoát “xử lý” cả hai cùng lúc.
Hắn cũng thật “khôn ngoan” không để họ chết hẳn, vì nếu có người chết, rất có thể sẽ bị điều tra, mà hắn thì không muốn mạo hiểm đến vậy.
Trong phòng bệnh, Chu Miêu Miêu chỉ biết ngồi một góc khóc nức nở, ba mẹ tôi hỏi gì cô ta cũng không biết, không nhớ, không trả lời được.
Hàn Tân lập tức ôm lấy cô ta vào lòng, làm bộ an ủi dịu dàng, chắn hết mọi câu hỏi của ba mẹ tôi:
“Không sao đâu em yêu, em còn có anh, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
Nhìn con gái bị Hàn Tân dụ dỗ, dì và dượng tôi trên giường bệnh giãy giụa, cố gắng gào lên những âm thanh không rõ ràng, muốn đứng dậy nhưng thân thể hoàn toàn bất lực.
Họ chỉ có thể trừng mắt, nước mắt thi nhau rơi xuống gối.