Ngữ Vi chẳng buồn giải thích.

Bước ra khỏi cổng nhà họ Kỳ, cô chỉ thấy cả người nhẹ nhõm.

Nghe gió lay động cành lá – đó chính là âm thanh của tự do.

Đằng sau chỉ còn Kiến Hoan đứng chết lặng.

Thật sự… cô ta đi rồi sao?

Đối với Ngữ Vi, Kiến Hoan luôn khinh ghét: một đứa điếc, dựa vào cái gì mơ bước vào cửa nhà mình?

Vậy mà bao năm nay, đủ loại thủ đoạn, công kích thể xác, dày vò lòng tự trọng, mềm cứng đều dùng, cũng chẳng khiến cô lay chuyển.

Bởi lẽ, trái tim cô dành cho Nghiễn Chi là thật.

Vậy mà hôm nay, cô lại dứt khoát bỏ đi!

Ở sân bay, Ngữ Vi gọi điện cho ông nội một lần cuối, rồi không bắt thêm bất cứ cuộc gọi nào nữa.

Đó là điều cuối cùng cô làm.

Từ nay núi cao sông dài, vĩnh viễn không gặp lại.

Trong phòng chờ vang lên tiếng phát thanh mời lên máy bay.

Nhìn điện thoại không ngừng nhấp nháy tên vị hôn phu, cô không hề do dự.

Cô tháo sim, thẳng tay ném vào thùng rác.

Cắt đứt toàn bộ liên hệ với thành phố này, kéo vali, vội vã bước lên chuyến bay.

Hai giờ sau, hôm đó Nghiễn Chi có thời gian rảnh, vốn định đích thân đến đón Ngữ Vi về.

Kỳ lạ thay, những lần trước, chỉ cần giữa hai người có khúc mắc, ông nội sẽ mắng anh một trận ra trò.

Nhưng lần này ồn ào đến vậy, phía ông nội lại lặng im.

Trong lúc anh còn suy nghĩ, Kiến Hoan mang tới bản thỏa thuận hủy hôn.

Anh chỉ ngẩn người giây lát, sau đó hờ hững ném xuống đất, tự tin:

“Không thể nào! Em nhìn xem căn biệt thự này, bao nhiêu đồ của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn.”

Anh mở ngăn kéo bàn trang điểm:

“Đây này, trang sức, chẳng món nào mang đi.”

Nhưng Kiến Hoan níu tay anh, khăng khăng:

“Thật mà, anh ơi! Hơn nữa, con nhỏ điếc đó… không biết từ lúc nào, lại khỏi rồi!”

Nghiễn Chi chấn động, siết chặt cổ tay em gái:

“Em nghe từ đâu! Khi nào? Chẳng phải nói phẫu thuật rủi ro cực cao sao?”

Bị anh bóp đau, Kiến Hoan cáu gắt:

“Em sao biết được! Em có quan tâm nó đâu!”

Ánh mắt Nghiễn Chi rơi xuống bản thỏa thuận dưới đất, vội nhặt lên.

Trang cuối, rõ ràng là chữ ký tay của Ngữ Vi.

“Ầm!”

Một cú đấm nện thẳng vào gương bàn trang điểm, thủy tinh vỡ tung tóe khắp nền.

9

Sắc mặt Nghiễn Chi u ám, dọa đến mức Kiến Hoan không biết phải làm gì.

Người giúp việc cũng hoảng hốt chạy lại, chỉ thấy những mảnh kính vỡ cắm sâu vào mu bàn tay anh, máu đỏ tươi theo kẽ ngón tay nhỏ xuống, loang thành một vệt lớn trên sàn.

“Anh, sao vậy chứ? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Không tốn chút sức nào mà đã giải trừ hôn ước, giờ anh có thể ở bên chị Tân Duệ rồi.”

Nghiễn Chi chẳng nghe nổi những lời em gái. Trong đầu chỉ ong ong một câu:

Cô ấy… thật sự đi rồi sao? Không thể nào!

Anh vội vàng bấm gọi, nhưng thứ đáp lại chỉ là giọng nữ máy móc lạnh lùng.

“Anh, chẳng phải đã hẹn với chị Tân Duệ đi xem triển lãm sao? Muộn rồi đấy, điện thoại chị ấy gọi đều chuyển đến em cả rồi.”

Nửa ngày sau anh mới định thần, mệt mỏi bóp trán. Với đứa em gái lải nhải bên cạnh, anh hiếm hoi nổi giận:

“Cút!”

Từ nhỏ luôn được cưng chiều, Kiến Hoan chưa từng thấy anh trai nổi nóng như thế, lập tức câm lặng, lén lút bỏ đi.

Nhớ đến buổi hẹn với Tân Duệ, anh vẫn lái xe tới.

Nhưng suốt đường đi, tâm trí anh chẳng yên, chỉ toàn là bóng dáng Ngữ Vi.

Cô ấy… từ bao giờ đã khỏi điếc?

Chẳng phải bác sĩ từng nói phẫu thuật đầy rủi ro, không cho làm sao?

Nhớ lại mấy tháng gần đây – gừng mật bên giường biến mất, yến tiệc cô bị thương anh bỏ mặc, đối với yêu cầu của anh cũng chẳng còn răm rắp nghe theo…

Tiếc là anh không để tâm, chỉ cho rằng cô đang giận dỗi. Nghĩ bụng, chờ cô nguôi ngoai thì mọi chuyện sẽ lại ổn.

Một chuỗi nghi vấn dấy lên, anh lập tức gọi cho trợ lý:

“Mau tìm cho bằng được tung tích của Cô Giản, nếu không thì đừng làm việc nữa!”

Triển lãm tranh.

Chỉ có Tân Duệ đứng trước từng bức họa, thao thao bất tuyệt chia sẻ cảm nghĩ.

Nghiễn Chi cau mày, đầu óc phiền muộn.

Thấy vậy, Tân Duệ khẽ hỏi:

“Nghiễn Chi, anh sao thế?”

“Không có gì, công việc bận chút thôi.”

Chính anh cũng bất ngờ vì câu nói dối thuận miệng kia. Từ bao giờ, ngay cả với Tân Duệ, anh cũng chẳng còn thành thật nữa?

Tân Duệ không vạch trần, trong lòng dẫu không thoải mái, nhưng từ Kiến Hoan cô ta đã biết chướng ngại lớn nhất của mình đã biến mất.