- Trang chủ
- Tỉnh Mộng Trong Im Lặng
- Chương 15
Chương 15
Truyện: Tỉnh Mộng Trong Im Lặng
Tác giả: Thu điếu ngư
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Nhưng Nghiễn Chi vẫn không chịu buông:
“Vi Vi, anh không tin em với anh hoàn toàn không còn chút tình cảm nào! Chẳng lẽ mấy năm tình cảm đó… đều là giả sao?”
Giả ư? Không giả.
Chỉ là, chẳng ai đứng mãi một chỗ, chờ một người không ngoảnh lại.
Ngữ Vi không muốn dây dưa thêm, nhanh chóng cáo từ thầy John và nhóm nghiên cứu, rồi rời đi.
Tạ Lĩnh đã đặt sẵn một nhà hàng để mừng cô.
Trên bàn toàn là những món cô thích. Anh còn đặc biệt gọi thêm Tô Uyển—bạn thân lâu năm của cô.
Vài năm không gặp, hai chị em ríu rít chuyện trò.
Tạ Lĩnh chỉ yên lặng ngồi bên, thỉnh thoảng gắp thêm đồ ăn, nhìn cô vui vẻ cũng an tâm.
“Cậu về nước sớm thế sao không tìm mình?”
“Dạo trước mình bận dự án, áp lực cũng lớn, bây giờ xong việc rồi mới đến gặp cậu đây.”
Tô Uyển gật gù. Cô hiểu, bản thân vẫn đang làm ở tập đoàn Kỳ thị, nếu giữ liên hệ thân thiết quá có khi còn liên lụy đến Ngữ Vi, nên trước đây cô tránh né cũng là để bảo vệ bạn.
Rồi cô hớn hở cười:
“Nói thật, mình mới là bà mối của hai người đấy. Năm đó Vi Vi đường cùng, chính mình đề nghị cô ấy ra nước ngoài cơ mà!”
Tạ Lĩnh lập tức nâng ly:
“Đúng đúng, nào, chúng ta kính bà mối một ly!”
Không khí đang rộn ràng thì một nhân viên phục vụ ôm bó hoa hồng to sụ đi tới:
“Xin lỗi, có vị khách kia gửi tặng cho quý cô đây.”
Mọi người nhìn theo—là Nghiễn Chi, hắn đã bám theo từ công ty đến tận đây.
Ngữ Vi nhìn đóa hồng Siberia trắng muốt, không chút do dự nhét thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Trong lúc ném, ngón tay lại bị gai hoa cào rách, rỉ máu.
Cô khẽ thì thầm:
“Có những người, có những chuyện… nhắc lại chỉ thêm đau.”
Tạ Lĩnh vội vàng lấy khăn giấy, gọi phục vụ mang thuốc sát trùng, cẩn thận xử lý cho cô.
Tô Uyển thấy thế, yên tâm gật đầu:
“Ở chỗ mình, cậu tạm coi như đạt chuẩn người yêu. Nhưng về sau, mình còn phải tiếp tục kiểm tra cậu đấy.”
Câu đùa ấy khiến Ngữ Vi bật cười, u ám trong lòng cũng nhạt đi.
Chỉ có Nghiễn Chi đứng nơi góc tối, nhìn bó hoa bị vứt, nhìn cảnh cô và người đàn ông kia quấn quýt, trong lòng dâng đầy vị đắng.
Anh không hiểu, sao cô có thể tuyệt tình đến thế.
Năm xưa, cô từng vì anh mà liều mất nửa mạng cơ mà…
Ăn xong, Tô Uyển kéo Ngữ Vi ra cửa phụ, để lại Tạ Lĩnh đối mặt.
Nghiễn Chi tất nhiên không gặp được người mình chờ.
Tạ Lĩnh nhìn dáng vẻ không chịu từ bỏ của anh, hận đến nghiến răng:
“Anh có biết không, Vi Vi ghét hoa hồng nhất!
Năm đó, cô ấy tận mắt chứng kiến cha mẹ đầy máu trong bệnh viện, sắc đỏ ám ảnh cả đời.
Vậy mà bao năm bên nhau, anh chưa từng nhận ra, còn liên tục tặng hoa hồng.
Anh lấy tư cách gì để níu kéo cô ấy?”
Nghiễn Chi sững sờ.
Không thích hoa hồng ư?
Sao anh không biết? Rõ ràng trước đây anh toàn tặng như vậy…
“Không thể nào…”
“Không thể à? Anh rõ ràng nhất là ai mới thật sự thích hoa hồng. Đừng đem thứ tình cảm giả dối của anh rắc muối vào vết thương của Vi Vi nữa.
Không có anh, cô ấy vẫn sống tốt.”
Người thích hoa hồng… từ đầu đến cuối, chỉ có Tân Duệ.
Tạ Lĩnh gằn từng chữ:
“Anh tưởng níu kéo là bù đắp? Không! Chỉ khiến cô ấy càng rõ—anh chưa từng để cô ấy trong tim!”
Lời nói trúng tim đen khiến Nghiễn Chi bật quát:
“Anh nói bậy!”
Cơn phẫn nộ dâng trào, anh vung tay đấm thẳng.
Máu trào nơi khóe môi Tạ Lĩnh, thân hình loạng choạng ngã ra sau.
Đúng lúc ấy, Ngữ Vi cùng Tô Uyển quay lại, bắt gặp cảnh tượng:
“Nghiễn Chi, anh điên rồi sao? Sao lại động tay động chân!”
Tạ Lĩnh liếc mắt, thấy cô bênh vực mình thì càng cố ra vẻ đau đớn, rên rỉ.
Ngữ Vi vội vàng dìu anh về, không thèm liếc Nghiễn Chi lấy một cái.
Trong biệt thự Palm Bay, Tạ Lĩnh nằm ườn ra, miệng rên liên tục.
Ngữ Vi cầm lọ thuốc sát trùng, cố ý bôi thật mạnh vào vết thương.
Anh hét toáng lên.
Cô liếc mắt, cười nhạt:
“Thôi đi, anh tưởng tôi không biết anh sao. Thật sự đánh nhau, ba tên như hắn cũng chẳng là gì với anh. Còn bày trò đau đớn trước mặt tôi à?”
17
Tạ Lĩnh như chú chó lớn ngoan ngoãn, rúc sát bên cạnh Ngữ Vi:
“Vậy nếu thật sự đánh nhau, em sẽ giúp hắn hay giúp anh?”
Ngữ Vi nảy ra ý xấu, cười ranh mãnh:
“Em á? Em sẽ chẳng giúp ai hết, chỉ ngồi bên ghi điểm, xem ai thắng.”
Tạ Lĩnh bĩu môi, giả vờ hờn dỗi.
Ngữ Vi liền xoay mặt anh lại, hôn chụt một cái:
“Được rồi được rồi, chắc chắn là giúp anh!”
Anh lập tức nở nụ cười, trong lòng rộn ràng, còn không quên được đà lấn tới:
“Nghe Tô Uyển nói, trước kia em còn giỏi nấu thuốc thiện, sao anh chưa bao giờ được ăn? Anh không xứng à?”