- Trang chủ
- Tỉnh Mộng Trong Im Lặng
- Chương 6
Chương 6
Truyện: Tỉnh Mộng Trong Im Lặng
Tác giả: Thu điếu ngư
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Đúng lúc ấy, một chiếc áo khoác được phủ lên vai cô.
So với Nghiễn Chi, thậm chí một người xa lạ còn đáng tin hơn.
Tạ Lĩnh – người mới quen – đưa tay dìu cô, giọng ôn tồn:
“Đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Xe anh lao vun vút, thỉnh thoảng lại an ủi:
“Cố chịu một chút, sắp tới rồi.”
Ngồi co ro trong góc, Ngữ Vi cố gắng tránh để máu dính vào xe.
Dường như nhìn thấu nỗi ngượng ngập ấy, anh bèn đùa:
“Cô Giản, hình như hôm nay cô không hợp ra ngoài.”
“Hả?”
“Vừa nãy đi ngang qua hội trường, tôi đã thấy giữa trán cô đen xì. Quả nhiên, gặp ngay vận xui, máu chảy đầm đìa.”
Bị chọc cười, Ngữ Vi nhỏ giọng cảm ơn.
Đến cổng bệnh viện, cô kiên quyết vào một mình.
Tạ Lĩnh đành dừng bước.
Gió đêm thổi lạnh, làm cô khẽ rùng mình.
Cô sợ bệnh viện.
Năm xưa, ngay trong bệnh viện, cô tận mắt thấy cha mẹ qua đời vì tai nạn.
Máu loang khắp nơi.
Cô bé con quỳ rạp dưới đất, khẩn cầu hết lần này đến lần khác.
Đổi lại chỉ là hai thi thể lạnh lẽo.
Từ đó, dù có bệnh nặng thế nào, cô cũng không bước vào đây.
Lần duy nhất dám phá lệ để phẫu thuật, cũng chỉ vì Nghiễn Chi – để không liên lụy anh, để anh không bị người ta chế giễu.
Không ngờ, nhanh như vậy, cô lại phải bước vào nơi này.
Bác sĩ nhíu mày, gắp từng mảnh thủy tinh ra khỏi đầu gối, dặn dò:
“Vết thương khá rộng, cần truyền dịch, dùng thuốc kháng viêm.”
Cô vốn không muốn ở lại, nhưng đành chịu sự kiên quyết của bác sĩ.
Trong phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt, cả ngày chưa ăn, cộng thêm vết thương, khiến cô sốt lên.
Đang truyền dịch, điện thoại sáng lên – tin nhắn từ Tô Hoàn.
Là một liên kết Weibo, tiêu đề đỏ chói:
“Bóc trần vị hôn thê bí mật của Kỳ thiếu gia – hóa ra là cô ấy!”
Hình ảnh chính là Nghiễn Chi bế Tân Duệ, lao ra khỏi đám đông, mặt mày lo lắng.
Một khung hình, đã đủ chứng minh quan hệ bất thường.
Ngay sau đó, tài khoản chính thức của tập đoàn Kỳ thị còn nhấn thích bài viết.
Công khai ân ái, đường đường chính chính.
Bình luận bên dưới sôi trào:
“Trai tài gái sắc, cưới đi thôi!”
“Hèn gì Kỳ thiếu chậm chạp không kết hôn, thì ra là chờ cô ấy!”
…
Ngữ Vi nhìn dòng like chính thức, tim thắt nghẹn.
Nếu không có ý anh, làm sao nhân viên truyền thông dám manh động?
Cô ngẩn ngơ rất lâu, mới nhớ ra phải trả lời bạn thân.
Ngón tay run rẩy, chưa kịp soạn xong đã làm rơi điện thoại.
Cô sợ động vào dây truyền dịch, chỉ có thể nghiêng người, cúi thấp, nhặt lên cẩn thận.
Vừa ngẩng đầu, thì nghe giọng nói quen thuộc từ cửa vang lên:
“Cứ tạm ở phòng bệnh nhỏ này trước. Tôi đã dặn rồi, ngay lập tức sẽ có phòng VIP trống.”
Một giọng nữ dịu dàng nối theo:
“Không cần phiền phức thế đâu.”
Ngữ Vi khẽ giật mình.
Tầm mắt rơi vào hai bóng người quen thuộc.
7
Kỳ Nghiễn Chi cẩn thận đỡ Tân Duệ, sợ cô ta có sơ suất gì.
Tân Duệ dựa vào vai anh, anh còn cúi đầu, cưng chiều nhéo nhẹ gương mặt cô ta.
Ba người bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh khó xử nhất lại rơi vào Nghiễn Chi:
“Em… cũng ở đây?”
Trong lòng Ngữ Vi dâng lên nỗi chua chát.
Rõ ràng cô mới là vị hôn thê, vậy mà giờ phút này, lại giống như kẻ thứ ba chen chân.
“Tân Duệ bị thương nặng hơn, anh đưa cô ấy đến kiểm tra.”
Chỉ một câu giải thích, Ngữ Vi bỗng bật cười, nỗi đắng cay trong ngực cũng vì thế mà tan biến.
Thật khéo trùng hợp.
Cô không đáp lời, chỉ nhìn bình truyền dịch đã cạn dần, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tân Duệ tiến lên, kéo tay cô:
“Em gái, em đừng giận nhé, là chị bảo Nghiễn Chi đi cùng em…”
Ngữ Vi hất tay ra, chẳng ngờ cô ta cố tình níu lại, trong lúc giằng co, Tân Duệ ngã nhào xuống đất.
Nghiễn Chi lập tức nổi giận:
“Ngữ Vi, em quá đáng rồi! Cô ấy đã bị thương thế này, sao em không có chút đồng cảm nào cả!”
Tiếng quát lớn đến mức người đi ngang cũng ngoái nhìn.
Nhận ra mình thất thố, anh mím môi, cuối cùng không nói thêm.
Anh dìu Tân Duệ trở lại giường, ân cần kê lại gối, vừa làm vừa chê bai phòng bệnh thường quá tồi tàn.
Ngữ Vi lặng lẽ rút kim truyền dịch, không muốn tiếp tục vở kịch nực cười này.
Cô quay lưng bước đi, Nghiễn Chi vội đuổi theo.
“Em thấy nào rồi?”
“Xử lý xong rồi.” – giọng cô lạnh nhạt.
Anh ngập ngừng, rồi nói:
“Em đi nấu một ít canh bổ khí huyết mang tới nhé. Tân Duệ bị thương khá nặng, càng sớm càng tốt, anh sẽ chờ ở bệnh viện.”
Đêm khuya, gió lạnh lùa vào người, vậy mà Ngữ Vi chẳng thấy rét, toàn thân như tê liệt.