- Trang chủ
- Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
- Chương 54: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (2)
Chương 54: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (2)
Truyện: Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Tác giả: Công Tử Văn Tranh
- Chương 1: Cái miệng nhỏ bôi mật (1)
- Chương 2: Cái miệng nhỏ bôi mật (2)
- Chương 3: Cái miệng nhỏ bôi mật (3)
- Chương 4: Sửa soạn lại dung nhan trước khi chết (1)
- Chương 5: Sửa soạn lại dung nhan trước khi chết (2)
- Chương 6: Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi...phi phi phi! (1)
- Chương 7: Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi...phi phi phi! (2)
- Chương 8: Tôi thật sự hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh!
- Chương 9: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (1)
- Chương 10: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (2)
- Chương 11: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (3)
- Chương 12: Đây là cái giá mà tôi phải trả (1)
- Chương 13: Đây là cái giá mà tôi phải trả (2)
- Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)
- Chương 15: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (2)
- Chương 16: Bạn trai cô cũng là bạn của tiểu trà xanh kia à?
- Chương 17: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (1)
- Chương 18: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (2)
- Chương 19: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (3)
- Chương 20: Tâm tư Tống Vãn Huỳnh thật ra không xấu
- Chương 21: Có nữ chính là có thiên hạ trong tay! (1)
- Chương 22: Có nữ chính là có thiên hạ trong tay! (2)
- Chương 23: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (1)
- Chương 24: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (2)
- Chương 25: Ai mới là phú nhị đại thật? (1)
- Chương 26: Ai mới là phú nhị đại thật? (2)
- Chương 27: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (1)
- Chương 28: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (2)
- Chương 29: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (1)
- Chương 30: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (2)
- Chương 31: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (3)
- Chương 32: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (4)
- Chương 33: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (1)
- Chương 34: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (2)
- Chương 35: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (1)
- Chương 36: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (2)
- Chương 37: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (3)
- Chương 38: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (1)
- Chương 39: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (2)
- Chương 40: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (1)
- Chương 41: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (2)
- Chương 42: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (3)
- Chương 43: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (1)
- Chương 44: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (2)
- Chương 45: Em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em (1)
- Chương 46: Em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em (2)
- Chương 47: Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang? (1)
- Chương 48: Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang? (2)
- Chương 49: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (1)
- Chương 50: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (2)
- Chương 51: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (1)
- Chương 52: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (2)
- Chương 53: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (1)
- Chương 54: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (2)
- Chương 55: Văn tổng, đến nơi rồi (1)
- Chương 56: Văn tổng, đến nơi rồi (2)
- Chương 57: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (1)
- Chương 58: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (2)
- Chương 59: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (3)
- Chương 60: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (4)
- Chương 61: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (5)
- Chương 62: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (1)
- Chương 63: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (2)
- Chương 64: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (3)
- Chương 65: Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt (1)
- Chương 66: Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt (2)
- Chương 67: Kết thúc ghi hình (1)
- Chương 68: Kết thúc ghi hình (2)
- Chương 69: Chủ nghĩa tư bản đáng ghét! (1)
- Chương 70: Chủ nghĩa tư bản đáng ghét! (2)
- Chương 71: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (1)
- Chương 72: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (2)
- Chương 73: Dự bị (1)
- Chương 74: Dự bị (2)
- Chương 75: Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo (1)
- Chương 76: Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo (2)
- Chương 77: Làm người không nên quá kiêu ngạo (1)
- Chương 78: Làm người không nên quá kiêu ngạo (2)
- Chương 79: Làm người không nên quá kiêu ngạo (3)
- Chương 80: Vậy thì cứ để anh mãi mãi ngồi trên chiếc xe lăn này đi (1)
- Chương 81: Vậy thì cứ để anh mãi mãi ngồi trên chiếc xe lăn này đi (2)
- Chương 82: Được mọi người yêu thích, ưu ái, dù có làm sai cũng có người đứng ra che chở (1)
- Chương 83: Được mọi người yêu thích, ưu ái, dù có làm sai cũng có người đứng ra che chở (2)
- Chương 84: Anh có thể không về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà (1)
- Chương 85: Anh có thể không về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà (2)
- Chương 86: Phe phản diện (1)
- Chương 87: Phe phản diện (2)
- Chương 88: Tự chịu trách nhiệm (1)
- Chương 89: Tự chịu trách nhiệm (2)
- Chương 90: Tự chịu trách nhiệm (3)
- Chương 91: Cô muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ (1)
- Chương 92: Cô muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ (2)
- Chương 93: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (1)
- Chương 94: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (2)
- Chương 95: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (3)
- Chương 96: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (1)
- Chương 97: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (2)
- Chương 98: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (3)
- Chương 99: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (1)
- Chương 100: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (2)
- Chương 101: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (3)
- Chương 102: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (1)
- Chương 103: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (2)
- Chương 104: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (3)
- Chương 105: Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn (1)
- Chương 106: Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn (2)
- Chương 107: Tin đồn (1)
- Chương 108: Tin đồn (2)
- Chương 109: Tin đồn (3)
- Chương 110: Tin đồn (4)
- Chương 111: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (1)
- Chương 112: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (2)
- Chương 113: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (3)
- Chương 114: Xin lỗi (1)
- Chương 115: Xin lỗi (2)
- Chương 116: Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi (1)
- Chương 117: Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi (2)
- Chương 118: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (1)
- Chương 119: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (2)
- Chương 120: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (1)
- Chương 121: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (2)
- Chương 122: Giàu đến mức không còn coi tiền ra gì
- Chương 123: Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè? (1)
- Chương 124: Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè? (2)
- Chương 125: Khắc tinh, sao chổi! (1)
- Chương 126: Khắc tinh, sao chổi! (2)
- Chương 127: Tặng em một món quà nhỏ (1)
- Chương 128: Tặng em một món quà nhỏ (2)
- Chương 129: Giúp tên phản diện này một chút... cũng không phải là không thể (1)
- Chương 130: Giúp tên phản diện này một chút... cũng không phải là không thể (2)
- Chương 131: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (1)
- Chương 132: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (2)
- Chương 133: Tiện đường (1)
- Chương 134: Tiện đường (2)
- Chương 135: Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt (1)
- Chương 136: Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt (2)
- Chương 137: Tôi giúp em (1)
- Chương 138: Tôi giúp em (2)
- Chương 139: Hy vọng tôi là người đầu tiên được em chia sẻ niềm vui này (1)
- Chương 140: Hy vọng tôi là người đầu tiên được em chia sẻ niềm vui này (2)
- Chương 141: Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai (1)
- Chương 142: Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai (2)
- Chương 143: Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi (1)
- Chương 144: Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi (2)
- Chương 145: Chỉ cần anh sống tốt, tôi sẽ mãi mãi là bạn của anh
- Chương 146: Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ (1)
- Chương 147: Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ (2)
- Chương 148: Công chúa cải thảo (1)
- Chương 149: Công chúa cải thảo (2)
- Chương 150: Chuyện cũ (1)
- Chương 151: Chuyện cũ (2)
- Chương 152: Nhà đầu tư bí ẩn (1)
- Chương 153: Nhà đầu tư bí ẩn (2)
- Chương 154: Chuyện xấu bại lộ (1)
- Chương 155: Chuyện xấu bại lộ (2)
- Chương 156: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (1)
- Chương 157: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (2)
- Chương 158: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (3)
- Chương 159: Em muốn hôn anh, anh có đồng ý không?
- Chương 160: Em nuôi anh (1)
- Chương 161: Em nuôi anh (2)
- Chương 162: Em không muốn nữa (1)
- Chương 163: Em không muốn nữa (2)
- Chương 164: Những lời ông vừa nói không thể để Văn Nghiên biết (1)
- Chương 165: Những lời ông vừa nói không thể để Văn Nghiên biết (2)
- Chương 166: Nhưng bây giờ chỉ có em mới nói những lời như vậy với anh
- Chương 167: Con muốn bắt đầu lại từ đầu (1)
- Chương 168: Con muốn bắt đầu lại từ đầu (2)
- Chương 169: Chúng ta là anh em ruột, cùng chung huyết thống (1)
- Chương 170: Chúng ta là anh em ruột, cùng chung huyết thống (2)
- Chương 171: Em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà (1)
- Chương 172: Em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà (2)
- Chương 173: Làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được (1)
- Chương 174: Làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được (2)
- Chương 175: Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh (1)
- Chương 176: Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh (2)
- Chương 177: Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình (1)
- Chương 178: Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình (2)
- Chương 179: Đồ ngu (1)
- Chương 180: Đồ ngu (2)
- Chương 181: Chúng ta là anh em ruột, trong người chảy cùng một dòng máu
- Chương 182: Chị ơi, chị thơm quá à (1)
- Chương 183: Chị ơi, chị thơm quá à (2)
- Chương 184: Chị ơi, chị thơm quá à (3)
- Chương 185: Vãn Huỳnh: Yếu đuối, đáng thương, bất lực
- Chương 186: Bây giờ chị cũng có em gái rồi (1)
- Chương 187: Bây giờ chị cũng có em gái rồi (2)
- Chương 188: Trên đường đua trà xanh này, cô chưa từng sợ ai cả! (1)
- Chương 189: Trên đường đua trà xanh này, cô chưa từng sợ ai cả! (2)
- Chương 190: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (1)
- Chương 191: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (2)
- Chương 192: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (3)
- Chương 193: Nhỏ mọn
- Chương 194: Vinh hạnh của tôi
- Chương 195: Vợ cậu đang ngủ trong phòng của anh với vợ anh, nên anh qua đây ngủ với cậu (1)
- Chương 196: Vợ cậu đang ngủ trong phòng của anh với vợ anh, nên anh qua đây ngủ với cậu (2)
- Chương 197: Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à? (1)
- Chương 198: Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à? (2)
- Chương 199: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (1)
- Chương 200: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (2)
- Chương 201: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (1)
- Chương 202: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (2)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tống Vãn Huỳnh cố gắng nở một nụ cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra:
“Đừng như vậy mà mẹ, con không sao thật mà, còn nhảy nhót tưng bừng đây, chẳng bị gì hết.”
Thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn còn đùa cợt được, Văn phu nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Con đúng là gặp may đấy! Mẹ thấy hay là đừng tham gia chương trình này nữa, dạo này nước ngoài quá loạn và nguy hiểm. Minh Vi, con cũng vậy, vài ngày nữa về cùng Vãn Huỳnh đi. Sau này còn nhiều chương trình khác mà, được không?”
Nhìn vẻ mặt do dự của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh lên tiếng:
“Mẹ, mẹ cũng biết mà, chị Minh Vi và chị Tô Cẩm là bạn rất thân. Trước đây chị Tô Cẩm đã giúp chị Minh Vi rất nhiều. Bây giờ chương trình của chị ấy gặp sự cố, nếu mẹ bắt chị Minh Vi rời khỏi chương trình lúc này thì quá nhẫn tâm rồi.”
“Mẹ không có ý đó, mẹ chỉ lo lắng cho hai đứa thôi.”
“Mẹ yên tâm đi, ngày mai chị Tô Cẩm nhất định sẽ có lời giải thích với chúng con, hơn nữa chúng con cũng sẽ chú ý bảo vệ bản thân.”
Văn phu nhân khẽ thở dài gần như không nghe thấy:
“Minh Vi, vừa rồi mẹ lỡ lời, con đừng để trong lòng nhé.”
Minh Vi khẽ đáp:
“Mẹ, con hiểu ý mẹ mà.”
“Được rồi, biết hai đứa không sao là mẹ yên tâm rồi. Ở bên ngoài nhớ phải tự bảo vệ mình thật tốt. Có chuyện gì cũng phải lập tức gọi về nhà nhớ chưa?”
“Dạ, nhớ rồi ạ!”
“Vậy mẹ không làm phiền hai đứa nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon nhé.”
“Tạm biệt mẹ.”
Sau khi cúp máy, Văn phu nhân nắm chặt điện thoại, cuối cùng cũng yên lòng. Hai đứa trẻ không sao, thật sự là ông trời phù hộ.
Nhưng… bà cứ có cảm giác như mình quên mất điều gì đó.
Bên này, sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần tắt. Dù có giả vờ bình thản trước mặt bố và Văn phu nhân thế nào đi nữa thì sự hoảng sợ trong lòng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nghĩ lại cảnh tượng xảy ra ban ngày, cô vẫn còn run rẩy.
“Chị, chị nghĩ chị Tô Cẩm sẽ giải quyết chuyện này thế nào?”
Minh Vi trầm mặc một lúc rồi đáp:
“Tôi không biết, nhưng dù cậu ấy quyết định thế nào thì tôi cũng sẽ ủng hộ.”
“Chị, quyết định của chị cũng là quyết định của em! Em cũng ủng hộ chị Tô Cẩm!”
“Cô không sợ sao?”
“Sợ chứ! Nhưng chương trình này là do em năn nỉ chị Tô Cẩm cho mình tham gia. Dù hiện tại không thể giúp gì thì em cũng không thể nhẫn tâm quay lưng với chị ấy được.”
Minh Vi khẽ mỉm cười nhưng động tác ấy lại làm căng cứng bả vai, một cơn đau nhói lập tức truyền đến. Cô không kìm được mà rên khẽ một tiếng:
“Xít…”
“Chị, chị sao thế?”
Minh Vi ôm lấy vai, nhăn mặt:
“Lưng hình như hơi đau.”
“Đau? Sao lại thế? Để em xem thử.”
Minh Vi cởi cúc áo sơ mi để lộ phần bả vai và lưng. Trước mắt Tống Vãn Huỳnh là một mảng bầm tím to tướng.
Cô kinh hãi thốt lên:
“Chị bị thương rồi!”
“Bị thương sao?” Minh Vi đưa tay sờ thử, vừa chạm vào vết bầm cơn đau liền càng rõ ràng hơn.
Tống Vãn Huỳnh nhíu chặt mày:
“Chị, em đưa chị đi bệnh viện.”
Minh Vi bình thản hỏi lại:
“Có bị trầy xước không?”
“Không, chỉ là một vết bầm rất lớn, rất nặng.”
“Không trầy da thì không sao, chỉ cần bôi thuốc là được.”
“Chị chắc không? Vết bầm này nặng lắm, lỡ như bị tổn thương xương thì sao…”
Minh Vi xoay nhẹ bả vai, cảm nhận sự kéo căng của cơ và cơn đau từ vết bầm rồi lắc đầu:
“Không sao đâu, chỉ là chấn thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương. Tôi nhớ trong đoàn có thuốc, cô giúp tôi thoa thuốc được không? Tôi tự bôi không tới.”
Thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn đứng yên không nhúc nhích, Minh Vi định đứng dậy xuống lầu lấy thuốc.
Tống Vãn Huỳnh vội vàng giữ cô lại:
“Chị đừng động, để em đi!”
Biết không thể thay đổi quyết định của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh lập tức chạy xuống lầu tìm thuốc sau đó vội vã quay lên.
“Chị, nhân viên bảo thuốc này phải dùng lòng bàn tay làm ấm trước khi bôi lên vết bầm, còn phải xoa bóp nhẹ để thuốc thẩm thấu tốt hơn, chị chịu khó một chút nhé.”
Minh Vi khẽ gật đầu.
Tống Vãn Huỳnh xoa hai lòng bàn tay cho nóng lên, lấy một lượng lớn thuốc mỡ, chà nhẹ trong tay cho tan ra rồi thoa lên vết bầm ở lưng Minh Vi. Khi ngón tay cô ấn nhẹ để xoa thuốc, Minh Vi không nhịn được mà nhíu mày.
“Chị, có đau lắm không? Em nhẹ tay hơn nhé.”
“Không sao đâu.”
Tống Vãn Huỳnh mím môi, im lặng thoa đều thuốc rồi nhẹ nhàng xoa bóp theo chiều kim đồng hồ.
“Chị, vết bầm này là do em phải không?”
Tình huống khi đó quá hỗn loạn, Minh Vi cũng không nhớ rõ vết thương ở lưng là do đâu mà có. Cô chỉ nhớ mình đã ôm chặt Tống Vãn Huỳnh để bảo vệ cô, có lẽ lúc đó tên cướp dùng thanh sắt đập vỡ kính đã vô tình làm cô bị thương.
“Nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách tên cướp kia, liên quan gì đến cô?”
“Nhưng nếu không phải vì bảo vệ em, chị cũng đâu bị thương.”
“Chính tôi là người đưa cô đến chương trình này, tôi phải chịu trách nhiệm với cô. Sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô bị thương được?”
Động tác xoa bóp khựng lại trong giây lát, Tống Vãn Huỳnh khẽ giọng nói:
“Trước đây em làm rất nhiều chuyện sai lầm, vậy mà chị không hề trách cứ mà còn quan tâm và bảo vệ em. Chị, sao chị lại tốt như vậy chứ?”
Minh Vi bật cười:
“Không phải chính cô đã nói sao? Cô không còn là Tống Vãn Huỳnh của ngày trước nữa. Cô đã biết sai và đang từng ngày sửa đổi. Dĩ nhiên tôi phải bảo vệ cô rồi. Hơn nữa chúng ta là người một nhà, mà người nhà thì phải giúp đỡ lẫn nhau không phải sao?”
Giọng Tống Vãn Huỳnh có phần nghẹn lại, một lúc lâu sau mới khe khẽ đáp:
“Ừm.”
Có lẽ nhận ra sự áy náy trong lòng Tống Vãn Huỳnh, Minh Vi cố ý cười nói:
“Cô đừng thấy vết bầm này đáng sợ, hồi trước khi quay phim trên người tôi cũng hay có mấy vết bầm như vậy, va chạm là chuyện bình thường, hai ngày nữa là hết thôi.”
Tống Vãn Huỳnh không nói gì, chỉ kiên nhẫn xoa bóp vết bầm trên lưng Minh Vi. Một lúc sau khi cảm nhận thuốc đã thấm vào da, cô mới thả tay ra.
Da của Minh Vi vốn trắng, bị Tống Vãn Huỳnh xoa một hồi, vết bầm dường như càng trở nên đáng sợ hơn khiến cô không khỏi nhăn mày.
Minh Vi cài lại cúc áo sơ mi, nhìn khuôn mặt nhăn tít lại của Tống Vãn Huỳnh thì bật cười:
“Được rồi, đừng nhăn nữa. Nhìn cô như thế làm tôi có cảm giác mình mắc phải bệnh nan y vậy.”
Tống Vãn Huỳnh im lặng đậy nắp thuốc mỡ lại và cất gọn, lẩm bẩm:
“Thuốc này phải bôi ba lần một ngày thì mới mau khỏi.”
“Đừng chỉ lo cho tôi, vết thương trên tay Trương Chi Ngang bị kính xe cứa vào cũng không nhẹ đâu. Lát nữa cô qua xem cậu ấy thế nào, nhớ cảm ơn cậu ấy nữa.”
“Ừm, em biết.”