- Trang chủ
- Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
- Chương 174: Làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được (2)
Chương 174: Làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được (2)
Truyện: Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Tác giả: Công Tử Văn Tranh
- Chương 1: Cái miệng nhỏ bôi mật (1)
- Chương 2: Cái miệng nhỏ bôi mật (2)
- Chương 3: Cái miệng nhỏ bôi mật (3)
- Chương 4: Sửa soạn lại dung nhan trước khi chết (1)
- Chương 5: Sửa soạn lại dung nhan trước khi chết (2)
- Chương 6: Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi...phi phi phi! (1)
- Chương 7: Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi...phi phi phi! (2)
- Chương 8: Tôi thật sự hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh!
- Chương 9: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (1)
- Chương 10: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (2)
- Chương 11: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (3)
- Chương 12: Đây là cái giá mà tôi phải trả (1)
- Chương 13: Đây là cái giá mà tôi phải trả (2)
- Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)
- Chương 15: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (2)
- Chương 16: Bạn trai cô cũng là bạn của tiểu trà xanh kia à?
- Chương 17: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (1)
- Chương 18: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (2)
- Chương 19: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (3)
- Chương 20: Tâm tư Tống Vãn Huỳnh thật ra không xấu
- Chương 21: Có nữ chính là có thiên hạ trong tay! (1)
- Chương 22: Có nữ chính là có thiên hạ trong tay! (2)
- Chương 23: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (1)
- Chương 24: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (2)
- Chương 25: Ai mới là phú nhị đại thật? (1)
- Chương 26: Ai mới là phú nhị đại thật? (2)
- Chương 27: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (1)
- Chương 28: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (2)
- Chương 29: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (1)
- Chương 30: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (2)
- Chương 31: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (3)
- Chương 32: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (4)
- Chương 33: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (1)
- Chương 34: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (2)
- Chương 35: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (1)
- Chương 36: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (2)
- Chương 37: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (3)
- Chương 38: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (1)
- Chương 39: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (2)
- Chương 40: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (1)
- Chương 41: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (2)
- Chương 42: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (3)
- Chương 43: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (1)
- Chương 44: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (2)
- Chương 45: Em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em (1)
- Chương 46: Em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em (2)
- Chương 47: Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang? (1)
- Chương 48: Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang? (2)
- Chương 49: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (1)
- Chương 50: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (2)
- Chương 51: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (1)
- Chương 52: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (2)
- Chương 53: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (1)
- Chương 54: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (2)
- Chương 55: Văn tổng, đến nơi rồi (1)
- Chương 56: Văn tổng, đến nơi rồi (2)
- Chương 57: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (1)
- Chương 58: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (2)
- Chương 59: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (3)
- Chương 60: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (4)
- Chương 61: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (5)
- Chương 62: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (1)
- Chương 63: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (2)
- Chương 64: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (3)
- Chương 65: Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt (1)
- Chương 66: Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt (2)
- Chương 67: Kết thúc ghi hình (1)
- Chương 68: Kết thúc ghi hình (2)
- Chương 69: Chủ nghĩa tư bản đáng ghét! (1)
- Chương 70: Chủ nghĩa tư bản đáng ghét! (2)
- Chương 71: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (1)
- Chương 72: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (2)
- Chương 73: Dự bị (1)
- Chương 74: Dự bị (2)
- Chương 75: Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo (1)
- Chương 76: Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo (2)
- Chương 77: Làm người không nên quá kiêu ngạo (1)
- Chương 78: Làm người không nên quá kiêu ngạo (2)
- Chương 79: Làm người không nên quá kiêu ngạo (3)
- Chương 80: Vậy thì cứ để anh mãi mãi ngồi trên chiếc xe lăn này đi (1)
- Chương 81: Vậy thì cứ để anh mãi mãi ngồi trên chiếc xe lăn này đi (2)
- Chương 82: Được mọi người yêu thích, ưu ái, dù có làm sai cũng có người đứng ra che chở (1)
- Chương 83: Được mọi người yêu thích, ưu ái, dù có làm sai cũng có người đứng ra che chở (2)
- Chương 84: Anh có thể không về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà (1)
- Chương 85: Anh có thể không về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà (2)
- Chương 86: Phe phản diện (1)
- Chương 87: Phe phản diện (2)
- Chương 88: Tự chịu trách nhiệm (1)
- Chương 89: Tự chịu trách nhiệm (2)
- Chương 90: Tự chịu trách nhiệm (3)
- Chương 91: Cô muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ (1)
- Chương 92: Cô muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ (2)
- Chương 93: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (1)
- Chương 94: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (2)
- Chương 95: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (3)
- Chương 96: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (1)
- Chương 97: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (2)
- Chương 98: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (3)
- Chương 99: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (1)
- Chương 100: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (2)
- Chương 101: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (3)
- Chương 102: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (1)
- Chương 103: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (2)
- Chương 104: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (3)
- Chương 105: Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn (1)
- Chương 106: Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn (2)
- Chương 107: Tin đồn (1)
- Chương 108: Tin đồn (2)
- Chương 109: Tin đồn (3)
- Chương 110: Tin đồn (4)
- Chương 111: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (1)
- Chương 112: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (2)
- Chương 113: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (3)
- Chương 114: Xin lỗi (1)
- Chương 115: Xin lỗi (2)
- Chương 116: Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi (1)
- Chương 117: Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi (2)
- Chương 118: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (1)
- Chương 119: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (2)
- Chương 120: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (1)
- Chương 121: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (2)
- Chương 122: Giàu đến mức không còn coi tiền ra gì
- Chương 123: Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè? (1)
- Chương 124: Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè? (2)
- Chương 125: Khắc tinh, sao chổi! (1)
- Chương 126: Khắc tinh, sao chổi! (2)
- Chương 127: Tặng em một món quà nhỏ (1)
- Chương 128: Tặng em một món quà nhỏ (2)
- Chương 129: Giúp tên phản diện này một chút... cũng không phải là không thể (1)
- Chương 130: Giúp tên phản diện này một chút... cũng không phải là không thể (2)
- Chương 131: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (1)
- Chương 132: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (2)
- Chương 133: Tiện đường (1)
- Chương 134: Tiện đường (2)
- Chương 135: Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt (1)
- Chương 136: Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt (2)
- Chương 137: Tôi giúp em (1)
- Chương 138: Tôi giúp em (2)
- Chương 139: Hy vọng tôi là người đầu tiên được em chia sẻ niềm vui này (1)
- Chương 140: Hy vọng tôi là người đầu tiên được em chia sẻ niềm vui này (2)
- Chương 141: Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai (1)
- Chương 142: Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai (2)
- Chương 143: Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi (1)
- Chương 144: Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi (2)
- Chương 145: Chỉ cần anh sống tốt, tôi sẽ mãi mãi là bạn của anh
- Chương 146: Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ (1)
- Chương 147: Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ (2)
- Chương 148: Công chúa cải thảo (1)
- Chương 149: Công chúa cải thảo (2)
- Chương 150: Chuyện cũ (1)
- Chương 151: Chuyện cũ (2)
- Chương 152: Nhà đầu tư bí ẩn (1)
- Chương 153: Nhà đầu tư bí ẩn (2)
- Chương 154: Chuyện xấu bại lộ (1)
- Chương 155: Chuyện xấu bại lộ (2)
- Chương 156: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (1)
- Chương 157: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (2)
- Chương 158: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (3)
- Chương 159: Em muốn hôn anh, anh có đồng ý không?
- Chương 160: Em nuôi anh (1)
- Chương 161: Em nuôi anh (2)
- Chương 162: Em không muốn nữa (1)
- Chương 163: Em không muốn nữa (2)
- Chương 164: Những lời ông vừa nói không thể để Văn Nghiên biết (1)
- Chương 165: Những lời ông vừa nói không thể để Văn Nghiên biết (2)
- Chương 166: Nhưng bây giờ chỉ có em mới nói những lời như vậy với anh
- Chương 167: Con muốn bắt đầu lại từ đầu (1)
- Chương 168: Con muốn bắt đầu lại từ đầu (2)
- Chương 169: Chúng ta là anh em ruột, cùng chung huyết thống (1)
- Chương 170: Chúng ta là anh em ruột, cùng chung huyết thống (2)
- Chương 171: Em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà (1)
- Chương 172: Em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà (2)
- Chương 173: Làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được (1)
- Chương 174: Làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được (2)
- Chương 175: Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh (1)
- Chương 176: Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh (2)
- Chương 177: Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình (1)
- Chương 178: Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình (2)
- Chương 179: Đồ ngu (1)
- Chương 180: Đồ ngu (2)
- Chương 181: Chúng ta là anh em ruột, trong người chảy cùng một dòng máu
- Chương 182: Chị ơi, chị thơm quá à (1)
- Chương 183: Chị ơi, chị thơm quá à (2)
- Chương 184: Chị ơi, chị thơm quá à (3)
- Chương 185: Vãn Huỳnh: Yếu đuối, đáng thương, bất lực
- Chương 186: Bây giờ chị cũng có em gái rồi (1)
- Chương 187: Bây giờ chị cũng có em gái rồi (2)
- Chương 188: Trên đường đua trà xanh này, cô chưa từng sợ ai cả! (1)
- Chương 189: Trên đường đua trà xanh này, cô chưa từng sợ ai cả! (2)
- Chương 190: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (1)
- Chương 191: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (2)
- Chương 192: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (3)
- Chương 193: Nhỏ mọn
- Chương 194: Vinh hạnh của tôi
- Chương 195: Vợ cậu đang ngủ trong phòng của anh với vợ anh, nên anh qua đây ngủ với cậu (1)
- Chương 196: Vợ cậu đang ngủ trong phòng của anh với vợ anh, nên anh qua đây ngủ với cậu (2)
- Chương 197: Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à? (1)
- Chương 198: Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à? (2)
- Chương 199: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (1)
- Chương 200: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (2)
- Chương 201: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (1)
- Chương 202: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (2)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Được rồi, đợi khi công việc của con bớt bận, con sẽ về nhà thăm mẹ nhiều hơn. Chị Minh Vi về chưa ạ? Con có chuyện muốn tìm chị ấy.”
“Con bé vừa mới đi hôm qua, đoàn phim đang bận rộn lắm.”
Mọi người cùng bước vào trong nhà.
Trong phòng khách, Văn Việt đang ngồi trò chuyện với ông nội trên ghế sofa.
“Ông ơi, sức khỏe ông khá hơn chưa ạ?” Vừa nhìn thấy ông, Tống Vãn Huỳnh lập tức ngồi xuống bên cạnh, quan sát ông từ trên xuống dưới, “Sắc mặt ông trông tốt hơn nhiều so với lúc còn ở bệnh viện.”
Ông Văn chỉ cười nhạt, không giống như trước đây nữa, ông khẽ thở dài một tiếng: “Nằm ở bệnh viện bao nhiêu ngày như vậy, sớm đã khỏe lại rồi.”
“Vậy thì con và Văn Nghiên yên tâm rồi.”
Lúc này, ông Văn mới chuyển ánh mắt sang Văn Nghiên.
Chuyện Văn Nghiên rời khỏi công ty, ông cũng chỉ mới biết sau khi xuất viện. Văn Việt quay lại làm việc trong công ty, lý ra là một gánh nặng trong lòng được trút bỏ nhưng ông lại không thấy vui. Ông nhận ra bản thân đã thiên vị trong chuyện này khiến Văn Nghiên chịu uất ức.
“Con về rồi.”
Văn Nghiên gật đầu.
“Hôm nay dì Trần làm vài món các con thích ăn, lát nữa ăn nhiều một chút.”
“Vâng ạ.”
Trên bàn ăn, mọi người dùng bữa một cách trật tự. Bầu không khí tuy không đến mức gượng gạo nhưng cũng chẳng thể gọi là ấm áp.
“Văn Nghiên.” Văn Việt đột nhiên đặt đũa xuống, nhìn Văn Nghiên bất ngờ nói: “Hai hôm nay anh đã xem lại mấy dự án em từng phụ trách mấy năm qua, nhận định của em về thị trường và xu hướng phát triển kinh tế khá chính xác, làm tốt lắm.”
Âm thanh nhai thức ăn trên bàn bỗng chốc im bặt.
Ngay cả Tống Vãn Huỳnh cũng ngẩn người.
Rõ ràng là chuyện trong lòng ai cũng ngầm hiểu, vậy mà Văn Việt lại cố tình nói thẳng ra ngay trên bàn ăn, thật không chừa cho ông cụ Văn chút mặt mũi nào.
Văn phu nhân liếc nhìn Văn Việt, lại liếc sang Văn Nghiên – người vẫn bình thản gắp thức ăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ông cụ Văn, trách móc trừng mắt với Văn Việt: “Đang ăn cơm thì cứ ăn đi, nói chuyện công việc làm gì.”
“Mẹ, con mới quay lại công ty, những chuyện công việc vẫn phải trao đổi với Văn Nghiên, dù sao các dự án đó cũng do em ấy phụ trách, em ấy là người rõ nhất.”
“Chuyện công việc để ăn xong rồi nói riêng với nó.”
“Vâng.” Văn Việt gật đầu, không tiếp tục đề tài đó nữa mà đổi sang hỏi: “Văn Nghiên, em có dự định gì tiếp theo không?”
Văn Nghiên bình tĩnh nhìn lại Văn Việt, đáp: “Tạm thời chưa có dự định gì.”
“Anh đã xem lịch tăng ca của em, mấy năm nay vất vả rồi. Nhân lúc này nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Sắc mặt ông cụ Văn chợt sa sầm, ông đặt đũa xuống: “Ông ăn xong rồi.”
Nói xong, ông đứng dậy đi lên lầu.
Bàn ăn lặng ngắt như tờ. Văn phu nhân thở dài, cũng đặt đũa xuống: “Ông các con mới ra viện, mấy đứa không sợ lại làm ông tức đến sinh bệnh à?”
Văn Việt chỉ mỉm cười, không đáp.
“Văn Việt, Văn Nghiên, lên đây!”
Tiếng ông cụ Văn gầm lên từ đầu cầu thang tầng hai.
Hai anh em lập tức đặt bát đũa xuống, rời khỏi phòng ăn.
Tống Vãn Huỳnh ăn vài miếng cũng không còn khẩu vị. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Văn phu nhân, cô nói: “Mẹ, con thấy mẹ ăn không được bao nhiêu, ăn thêm chút nữa đi.”
Văn phu nhân lắc đầu, “Không muốn ăn.” Nói xong liền đứng dậy ra phòng khách.
Tống Vãn Huỳnh cũng theo sau ngồi cạnh bà.
Văn phu nhân nhìn lên tầng rồi nắm lấy tay cô, hạ giọng hỏi: “Vãn Huỳnh, thời gian gần đây sau khi Văn Nghiên rời khỏi công ty có xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì ạ?” Tống Vãn Huỳnh nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu, “Không có ạ.”
“Vậy con có biết lý do vì sao Văn Nghiên rời khỏi công ty không?”
“Cái này…” Gương mặt Tống Vãn Huỳnh hiện lên sự khó xử.
“Mẹ nghe vài lời đồn, nói rằng Văn Việt sau khi hồi phục đã đuổi em trai ruột ra khỏi công ty. Mẹ không tin. Con có thể nói thật với mẹ được không?”
Tống Vãn Huỳnh thở dài một tiếng, “Mẹ à, thật ra dạo gần đây con và Văn Nghiên nói chuyện với nhau rất nhiều, có vài chuyện con cũng không biết có nên kể với mẹ không.”
“Con cứ nói đi.”
“Nhưng những chuyện này…” Cô lưỡng lự, “Con nghĩ tốt hơn là con không nên nói.”
“Vãn Huỳnh!” Văn phu nhân siết chặt tay cô, ánh mắt tha thiết, “Chuyện liên quan đến Văn Nghiên, nó là chồng con, là con trai mẹ, có chuyện gì mà không thể nói với mẹ? Những ngày qua mẹ rất hối hận vì trước kia không quan tâm nó nhiều hơn, giờ mẹ chỉ muốn bù đắp cho nó.”
“Vậy con nói nhé?”
Phu nhân gật đầu.
Tống Vãn Huỳnh im lặng giây lát, rồi hỏi: “Mẹ nghĩ sao về vụ tai nạn xe của anh cả ba năm trước?”
Vừa nhắc tới tai nạn, vẻ mặt Văn phu nhân liền trùng xuống, không đáp.
“Con không nên nhắc tới chuyện đó, mẹ cứ coi như con chưa nói gì đi.”
Tống Vãn Huỳnh định đứng dậy thì bị bà kéo lại, ánh mắt kiên định, “Không, không sao cả. Đã ba năm rồi, mẹ cũng nên buông bỏ.”
“Con nghe Văn Nghiên nói, ba năm trước, ba và anh cả định về nước nhưng vì Văn Nghiên mà hoãn lại một ngày. Cũng chính vì hoãn một ngày đó mới xảy ra tai nạn.”
Văn phu nhân chau mày, “Chuyện đó mẹ biết, nhưng sao?”
“Văn Nghiên cảm thấy, nếu không phải vì anh ấy thì ba và anh cả đã không…” Chưa nói hết, Tống Vãn Huỳnh đã thấy tay bị siết chặt đau điếng.
“Cái gì?” Văn phu nhân giật mình, “Văn Nghiên nghĩ tai nạn của ba nó và anh cả là do lỗi của nó? Sao nó lại nghĩ vậy!”
“Nhưng ông nội thì lại có thể đấy.”
Phu nhân ngẩn ra, “Có thể cái gì?”
Tống Vãn Huỳnh chợt nhận ra mình lỡ lời, vội đưa tay che miệng, lắc đầu.
“Vãn Huỳnh, con nói thật với mẹ đi.”
Tống Vãn Huỳnh khó xử: “Con chỉ là vô tình nghe thấy… hình như ông nội vẫn luôn đổ lỗi cho Văn Nghiên về chuyện tai nạn năm đó, nên những năm qua mới hay có thành kiến với anh ấy.”
Nghe vậy, Văn phu nhân không thể ngồi yên nữa, bà đứng bật dậy: “Sao ba lại có thể nghĩ như vậy được!”
“Thật ra con cũng thấy ông làm vậy là không đúng, nhưng Văn Nghiên… mẹ cũng biết tính anh ấy rồi, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói. Mẹ ở nhà có cơ hội thì khuyên ông một chút nhé. Con là bậc dưới, có những chuyện không tiện nói thẳng, nhưng chuyện này thực sự rất không công bằng với Văn Nghiên.”
Văn phu nhân hoang mang ngồi xuống, bao nhiêu chuyện xảy ra trong mấy năm nay bỗng chốc như có được lời giải đáp.
Thì ra là vậy.
Rõ ràng khi còn nhỏ ba rất yêu thương Văn Nghiên, tại sao suốt ba năm qua lại lạnh nhạt, thậm chí cố ý xa lánh và chèn ép? Hóa ra tất cả chỉ vì ông đã đổ lỗi tai nạn của Cảnh Tiên và Văn Việt lên đầu Văn Nghiên.
“Sao ba lại có thể… nghĩ như vậy được chứ!”
Tống Vãn Huỳnh an ủi Văn phu nhân, “Chắc ông chỉ nhất thời hồ đồ thôi mẹ à, đợi đến khi ông nghĩ thông suốt, nhất định sẽ nhận ra bản thân đã sai lầm đến mức nào.”