- Trang chủ
- Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
- Chương 177: Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình (1)
Chương 177: Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình (1)
Truyện: Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Tác giả: Công Tử Văn Tranh
- Chương 1: Cái miệng nhỏ bôi mật (1)
- Chương 2: Cái miệng nhỏ bôi mật (2)
- Chương 3: Cái miệng nhỏ bôi mật (3)
- Chương 4: Sửa soạn lại dung nhan trước khi chết (1)
- Chương 5: Sửa soạn lại dung nhan trước khi chết (2)
- Chương 6: Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi...phi phi phi! (1)
- Chương 7: Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi...phi phi phi! (2)
- Chương 8: Tôi thật sự hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh!
- Chương 9: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (1)
- Chương 10: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (2)
- Chương 11: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (3)
- Chương 12: Đây là cái giá mà tôi phải trả (1)
- Chương 13: Đây là cái giá mà tôi phải trả (2)
- Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)
- Chương 15: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (2)
- Chương 16: Bạn trai cô cũng là bạn của tiểu trà xanh kia à?
- Chương 17: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (1)
- Chương 18: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (2)
- Chương 19: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (3)
- Chương 20: Tâm tư Tống Vãn Huỳnh thật ra không xấu
- Chương 21: Có nữ chính là có thiên hạ trong tay! (1)
- Chương 22: Có nữ chính là có thiên hạ trong tay! (2)
- Chương 23: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (1)
- Chương 24: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (2)
- Chương 25: Ai mới là phú nhị đại thật? (1)
- Chương 26: Ai mới là phú nhị đại thật? (2)
- Chương 27: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (1)
- Chương 28: Lần đầu giao đấu giữa trà xanh và trà xanh! (2)
- Chương 29: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (1)
- Chương 30: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (2)
- Chương 31: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (3)
- Chương 32: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (4)
- Chương 33: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (1)
- Chương 34: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (2)
- Chương 35: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (1)
- Chương 36: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (2)
- Chương 37: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (3)
- Chương 38: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (1)
- Chương 39: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (2)
- Chương 40: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (1)
- Chương 41: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (2)
- Chương 42: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (3)
- Chương 43: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (1)
- Chương 44: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (2)
- Chương 45: Em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em (1)
- Chương 46: Em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em (2)
- Chương 47: Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang? (1)
- Chương 48: Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang? (2)
- Chương 49: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (1)
- Chương 50: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (2)
- Chương 51: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (1)
- Chương 52: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (2)
- Chương 53: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (1)
- Chương 54: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (2)
- Chương 55: Văn tổng, đến nơi rồi (1)
- Chương 56: Văn tổng, đến nơi rồi (2)
- Chương 57: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (1)
- Chương 58: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (2)
- Chương 59: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (3)
- Chương 60: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (4)
- Chương 61: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (5)
- Chương 62: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (1)
- Chương 63: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (2)
- Chương 64: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (3)
- Chương 65: Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt (1)
- Chương 66: Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt (2)
- Chương 67: Kết thúc ghi hình (1)
- Chương 68: Kết thúc ghi hình (2)
- Chương 69: Chủ nghĩa tư bản đáng ghét! (1)
- Chương 70: Chủ nghĩa tư bản đáng ghét! (2)
- Chương 71: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (1)
- Chương 72: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (2)
- Chương 73: Dự bị (1)
- Chương 74: Dự bị (2)
- Chương 75: Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo (1)
- Chương 76: Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo (2)
- Chương 77: Làm người không nên quá kiêu ngạo (1)
- Chương 78: Làm người không nên quá kiêu ngạo (2)
- Chương 79: Làm người không nên quá kiêu ngạo (3)
- Chương 80: Vậy thì cứ để anh mãi mãi ngồi trên chiếc xe lăn này đi (1)
- Chương 81: Vậy thì cứ để anh mãi mãi ngồi trên chiếc xe lăn này đi (2)
- Chương 82: Được mọi người yêu thích, ưu ái, dù có làm sai cũng có người đứng ra che chở (1)
- Chương 83: Được mọi người yêu thích, ưu ái, dù có làm sai cũng có người đứng ra che chở (2)
- Chương 84: Anh có thể không về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà (1)
- Chương 85: Anh có thể không về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà (2)
- Chương 86: Phe phản diện (1)
- Chương 87: Phe phản diện (2)
- Chương 88: Tự chịu trách nhiệm (1)
- Chương 89: Tự chịu trách nhiệm (2)
- Chương 90: Tự chịu trách nhiệm (3)
- Chương 91: Cô muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ (1)
- Chương 92: Cô muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ (2)
- Chương 93: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (1)
- Chương 94: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (2)
- Chương 95: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (3)
- Chương 96: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (1)
- Chương 97: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (2)
- Chương 98: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (3)
- Chương 99: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (1)
- Chương 100: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (2)
- Chương 101: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (3)
- Chương 102: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (1)
- Chương 103: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (2)
- Chương 104: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (3)
- Chương 105: Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn (1)
- Chương 106: Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn (2)
- Chương 107: Tin đồn (1)
- Chương 108: Tin đồn (2)
- Chương 109: Tin đồn (3)
- Chương 110: Tin đồn (4)
- Chương 111: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (1)
- Chương 112: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (2)
- Chương 113: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (3)
- Chương 114: Xin lỗi (1)
- Chương 115: Xin lỗi (2)
- Chương 116: Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi (1)
- Chương 117: Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi (2)
- Chương 118: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (1)
- Chương 119: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (2)
- Chương 120: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (1)
- Chương 121: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (2)
- Chương 122: Giàu đến mức không còn coi tiền ra gì
- Chương 123: Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè? (1)
- Chương 124: Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè? (2)
- Chương 125: Khắc tinh, sao chổi! (1)
- Chương 126: Khắc tinh, sao chổi! (2)
- Chương 127: Tặng em một món quà nhỏ (1)
- Chương 128: Tặng em một món quà nhỏ (2)
- Chương 129: Giúp tên phản diện này một chút... cũng không phải là không thể (1)
- Chương 130: Giúp tên phản diện này một chút... cũng không phải là không thể (2)
- Chương 131: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (1)
- Chương 132: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (2)
- Chương 133: Tiện đường (1)
- Chương 134: Tiện đường (2)
- Chương 135: Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt (1)
- Chương 136: Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt (2)
- Chương 137: Tôi giúp em (1)
- Chương 138: Tôi giúp em (2)
- Chương 139: Hy vọng tôi là người đầu tiên được em chia sẻ niềm vui này (1)
- Chương 140: Hy vọng tôi là người đầu tiên được em chia sẻ niềm vui này (2)
- Chương 141: Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai (1)
- Chương 142: Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai (2)
- Chương 143: Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi (1)
- Chương 144: Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi (2)
- Chương 145: Chỉ cần anh sống tốt, tôi sẽ mãi mãi là bạn của anh
- Chương 146: Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ (1)
- Chương 147: Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ (2)
- Chương 148: Công chúa cải thảo (1)
- Chương 149: Công chúa cải thảo (2)
- Chương 150: Chuyện cũ (1)
- Chương 151: Chuyện cũ (2)
- Chương 152: Nhà đầu tư bí ẩn (1)
- Chương 153: Nhà đầu tư bí ẩn (2)
- Chương 154: Chuyện xấu bại lộ (1)
- Chương 155: Chuyện xấu bại lộ (2)
- Chương 156: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (1)
- Chương 157: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (2)
- Chương 158: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (3)
- Chương 159: Em muốn hôn anh, anh có đồng ý không?
- Chương 160: Em nuôi anh (1)
- Chương 161: Em nuôi anh (2)
- Chương 162: Em không muốn nữa (1)
- Chương 163: Em không muốn nữa (2)
- Chương 164: Những lời ông vừa nói không thể để Văn Nghiên biết (1)
- Chương 165: Những lời ông vừa nói không thể để Văn Nghiên biết (2)
- Chương 166: Nhưng bây giờ chỉ có em mới nói những lời như vậy với anh
- Chương 167: Con muốn bắt đầu lại từ đầu (1)
- Chương 168: Con muốn bắt đầu lại từ đầu (2)
- Chương 169: Chúng ta là anh em ruột, cùng chung huyết thống (1)
- Chương 170: Chúng ta là anh em ruột, cùng chung huyết thống (2)
- Chương 171: Em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà (1)
- Chương 172: Em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà (2)
- Chương 173: Làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được (1)
- Chương 174: Làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được (2)
- Chương 175: Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh (1)
- Chương 176: Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh (2)
- Chương 177: Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình (1)
- Chương 178: Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình (2)
- Chương 179: Đồ ngu (1)
- Chương 180: Đồ ngu (2)
- Chương 181: Chúng ta là anh em ruột, trong người chảy cùng một dòng máu
- Chương 182: Chị ơi, chị thơm quá à (1)
- Chương 183: Chị ơi, chị thơm quá à (2)
- Chương 184: Chị ơi, chị thơm quá à (3)
- Chương 185: Vãn Huỳnh: Yếu đuối, đáng thương, bất lực
- Chương 186: Bây giờ chị cũng có em gái rồi (1)
- Chương 187: Bây giờ chị cũng có em gái rồi (2)
- Chương 188: Trên đường đua trà xanh này, cô chưa từng sợ ai cả! (1)
- Chương 189: Trên đường đua trà xanh này, cô chưa từng sợ ai cả! (2)
- Chương 190: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (1)
- Chương 191: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (2)
- Chương 192: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (3)
- Chương 193: Nhỏ mọn
- Chương 194: Vinh hạnh của tôi
- Chương 195: Vợ cậu đang ngủ trong phòng của anh với vợ anh, nên anh qua đây ngủ với cậu (1)
- Chương 196: Vợ cậu đang ngủ trong phòng của anh với vợ anh, nên anh qua đây ngủ với cậu (2)
- Chương 197: Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à? (1)
- Chương 198: Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à? (2)
- Chương 199: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (1)
- Chương 200: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (2)
- Chương 201: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (1)
- Chương 202: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (2)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Sáng hôm sau khi Tống Vãn Huỳnh tỉnh dậy thì bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng Văn Nghiên từ lâu. Sau khi lề mề đi xuống lầu, cô mới biết là từ sớm ông cụ Văn đã gọi Văn Nghiên vào thư phòng.
Vì hôm qua đã thẳng thắn chất vấn ông cụ Văn, Tống Vãn Huỳnh thật ra vẫn khá lo lắng—sợ rằng mình và Văn phu nhân nói chuyện quá trực tiếp, lỡ như chọc giận ông cụ đến mức bệnh cũ tái phát rồi phải cấp cứu đưa vào viện thì đúng là rắc rối to. May mắn thay, mọi chuyện vẫn yên ổn.
Trên lầu không truyền xuống chút động tĩnh nào, Tống Vãn Huỳnh ăn sáng mà tâm trí cứ lơ đãng.
Dì Trần trong bếp chuẩn bị một chút đồ ăn sáng xếp lên khay định mang lên lầu.
“Dì Trần, cái này là chuẩn bị cho mẹ ạ?”
Dì Trần thở dài, gật đầu: “Đúng vậy, tối qua phu nhân không ăn một miếng nào, sáng nay tôi lên gọi thì thấy mắt sưng đỏ cả lên, chắc lại là cả đêm không ngủ.”
Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ giây lát rồi đứng dậy nhận lấy khay đồ ăn trong tay dì Trần, “Để con mang lên.”
“Cũng được, con khuyên nhủ phu nhân giúp dì nhé.”
“Vâng, dì yên tâm.”
Tống Vãn Huỳnh bưng khay thức ăn đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Văn phu nhân, nhận được tiếng đồng ý mới đẩy cửa bước vào.
“Mẹ.”
“Là Vãn Huỳnh à.” Văn phu nhân nghiêng người dựa vào đầu giường, thấy là Vãn Huỳnh liền đưa tay lau khóe mắt.
“Những thứ này đều là dì Trần chuẩn bị cho mẹ, tối qua mẹ không ăn gì cả, sáng nay ít nhiều cũng nên ăn một chút ạ.”
Văn phu nhân cầm ly sữa trong khay lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại nhìn cô, hỏi: “Tối qua, Văn Nghiên nó...”
“Mẹ, mẹ yên tâm, Văn Nghiên không sao đâu, thật ra mẹ không cần phải quá lo cho anh ấy.”
“Chung quy là trước đây mẹ đã bỏ bê nó rồi. Khi còn nhỏ, chuyện gì nó cũng thích nói với mẹ, thích chia sẻ với mẹ. Nhưng khi lớn lên...” Văn phu nhân cười khổ, “Mẹ không nhớ nổi lần cuối cùng nói chuyện đàng hoàng với nó là khi nào nữa. Bây giờ nó nghĩ gì, mẹ hoàn toàn không đoán ra.”
Tống Vãn Huỳnh đùa một câu: “Nếu mẹ mà đoán được trong lòng Văn Nghiên đang nghĩ gì thì chẳng khác gì con sâu trong bụng anh ấy rồi.”
Văn phu nhân cũng không nhịn được bật cười.
Tống Vãn Huỳnh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết mẹ đang rất quan tâm đến Văn Nghiên, nhưng mẹ hãy yên tâm, anh ấy không yếu đuối như mẹ nghĩ đâu. Anh ấy không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện trong ký ức của mẹ nữa. Anh ấy đã lớn, có thể tự mình gánh vác mọi chuyện rồi.”
Nghe xong lời Tống Vãn Huỳnh, Văn phu nhân bất chợt nắm chặt lấy tay cô, “Tối qua mẹ cứ nghĩ mãi, lúc đầu ép Văn Nghiên cưới con có phải là mẹ đã sai rồi không. May mà con luôn yêu thương nó, may mà cuối cùng hai đứa cũng thành đôi. Vãn Huỳnh, cảm ơn con. Cảm ơn vì con luôn kiên định đứng về phía Văn Nghiên. Nếu không mẹ thật sự không dám tưởng tượng cảnh nó cô độc không ai bên cạnh.”
Tống Vãn Huỳnh trầm mặc.
Chẳng phải trong tiểu thuyết cũng như thế sao?
Tất cả mọi người đều đứng về phía Văn Việt, còn Văn Nghiên thì cô độc một mình, đứng ngoài nhìn cái gia đình này vui vẻ, ấm áp.
Sau khi Văn phu nhân ăn sáng xong, Tống Vãn Huỳnh rời khỏi phòng, vừa đúng lúc Văn Nghiên từ thư phòng bước ra.
“Văn Nghiên!” Tống Vãn Huỳnh nhanh chóng đi đến bên anh, hạ giọng hỏi: “Ông nội đã nói gì với anh vậy?”
Văn Nghiên quay đầu nhìn về phía thư phòng, không nói quá nhiều, chỉ cười cười, “Tống Vãn Huỳnh, em dạo này gan to lên rồi hả? Mấy lời em nói với ông tối qua, không sợ ông bị em làm cho tức đến phải nhập viện à?”
Tống Vãn Huỳnh ngẩn người, nhăn mặt lại: “Ông kể chuyện đó với anh làm gì? Mà ông không sao chứ?”
“Nếu có chuyện thì đã gọi xe cứu thương từ sớm rồi. Không còn sớm nữa, không đi làm sao?”
Tống Vãn Huỳnh nhìn đồng hồ: “Giờ đi cũng muộn rồi, xin nghỉ cho rồi.”
“Vậy đi thôi, anh đưa em đi.”
“Anh thật sự định làm tài xế cho em à?”
“Không được sao?”
“Được chứ! Tất nhiên là được!”
Cả hai chào dì Trần rồi ra ngoài biệt thự. Văn Nghiên mở cửa xe, quay đầu lại nhìn lên tầng ba biệt thự.
“Trước giờ ông luôn nghĩ rằng gia hòa vạn sự hưng — câu đó không sai, sai là ở ông.”
“Vãn Huỳnh nói đúng, một gia đình cần có một người chủ trì công bằng và chính trực, biết nhìn nhận mọi chuyện một cách công bằng. Giữa cháu và Văn Việt, giữa Vãn Huỳnh và Minh Vi, là ông đã làm sai.”
“Ông biết có một số việc dù đã qua rồi thì cũng không thể thật sự qua đi. Những chuyện ông từng làm sai bây giờ cũng chẳng thể đền bù từng cái một. Ông không mong con bỏ qua thù hận, chỉ hy vọng con luôn nhớ rằng, con mang họ Văn, con là một phần của gia đình này. Những gì Văn Việt có, con cũng sẽ có.”
Anh có thể cảm nhận được sự xin lỗi trong lời nói của ông nội, cũng cảm nhận được sự bênh vực hiếm hoi của mẹ trong lời chất vấn xúc động tối qua. Anh nghe thấy, nhưng cũng chỉ là “nghe thấy.”
Trước kia anh từng nghĩ nếu có một ngày ông nội công nhận năng lực của mình, khen ngợi mình một câu thì có lẽ bản thân sẽ kiêu ngạo gật đầu rồi đáp lại: “Cảm ơn ông đã khen.”
Nhưng đến khi ngày ấy thực sự đến, anh lại chợt thấy tất cả những điều mà trước đây mình từng mong chờ, khi có được rồi… cũng chỉ như vậy. Không có cảm xúc bùng nổ như tưởng tượng, cũng không thấy xúc động bất ngờ.
Cuộc đời của anh dường như luôn trong quá trình theo đuổi ánh mắt của người khác, mong được người khác khen ngợi để chứng minh bản thân không hề thua kém Văn Việt. Càng lúc càng lún sâu, càng chấp niệm nặng nề. Nhưng từ giờ trở đi, anh chẳng muốn gì nữa, chỉ muốn—
“Tống Vãn Huỳnh.”
“Hả?”
“Em thấy anh thế nào?”
Tống Vãn Huỳnh giơ ngón tay cái lên: “Em thấy anh siêu xuất sắc luôn!”
Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình, chỉ muốn được người mình quan tâm khen ngợi.
Ví dụ như ánh mắt của Tống Vãn Huỳnh.
Ví dụ như lời khen của Tống Vãn Huỳnh.
—
Trung Ương Ảnh thị thành nằm ở ngoại ô thành phố Bân Hải, chiếm diện tích gần cả ngàn mẫu, là cơ sở quay phim lớn nhất thành phố. Ở đây có đầy đủ bối cảnh quay hiện đại, cận đại, cổ trang… và do nằm ngay ngoại thành nên so với các phim trường ở những tỉnh khác, nơi này tiện lợi hơn rất nhiều.
Bộ phim cổ trang “Phượng Minh”, sau ba tháng ghi hình cuối cùng cũng đến ngày đóng máy.
Khi đạo diễn hô “cắt” lần cuối cùng, một nhân viên trong đoàn phim đã mang hoa đến chúc mừng Minh Vi.
“Chúc mừng chị Minh Vi đã hoàn thành cảnh quay cuối cùng!”
Minh Vi ôm bó hoa, mỉm cười nói: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua, vất vả rồi. Tối nay tôi mời!”
“Cảm ơn chị Minh Vi!”
Minh Vi đưa bó hoa cho trợ lý bên cạnh rồi cùng chuyên viên trang điểm lên xe bảo mẫu để tẩy trang. Vừa nhìn vào tin nhắn do Văn Việt gửi đến, giữa lông mày cô càng lúc càng nhíu chặt.
Chuyên viên trang điểm đang giúp cô tẩy trang thấy thế thì hỏi: “Chị Minh Vi, có chuyện gì vậy ạ?”
Minh Vi lắc đầu: “Chuyện rắc rối trong nhà thôi, không sao.”
Lời còn chưa dứt, cửa xe bảo mẫu đã mở ra.
Quản lý phấn khích bước lên xe đưa tin nhắn trong điện thoại cho Minh Vi xem: “Minh Vi! Tin tốt! Đạo diễn Trương vừa liên hệ với chị, mời em hai ngày sau đến đoàn phim của ông ấy để thử vai!”
“Đạo diễn Trương?”
“Trương Tuần Thanh! Đạo diễn Trương Tuần Thanh đó!”
Nghe đến cái tên Trương Tuần Thanh, Minh Vi có hơi bất ngờ.
Bây giờ danh tiếng của Minh Vi cũng ổn nhưng nếu theo các tài khoản marketing và fan xếp hạng dựa trên thành tích các bộ phim cô đã đóng thì vẫn chưa chạm ngưỡng tuyến một. Kịch bản mà Trương Tuần Thanh đang cầm, cô từng nghe qua — là một kịch bản rất hay. Nhưng theo cô biết, các vai diễn trong đoàn phim đó đã được định sẵn từ lâu, chuẩn bị bấm máy rồi, sao giờ lại mời cô đến thử vai?
“Mời em đến thử vai? Thử vai gì vậy?”