- Trang chủ
- Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
- Chương 96: Phiên ngoại CP Ứng Thần x Cừu Âm (1)
Chương 96: Phiên ngoại CP Ứng Thần x Cừu Âm (1)
Truyện: Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa
Tác giả: Vi Phong Kỉ Hứa
- Chương 1: Bật micro
- Chương 2: Dẫn dắt cậu
- Chương 3: Chị nói cậu ấy tên là gì?
- Chương 4: Muốn tôi dẫn dắt cậu ta? Kiếp sau đi!
- Chương 5: Tôi không thua
- Chương 6: Chảy máu mũi
- Chương 7: Suốt ngày chảy máu mũi thì còn ra gì nữa?
- Chương 8: Từ không mà bịa ra có
- Chương 9: Follow em đi
- Chương 10: Nhóc con
- Chương 11: Không thân lắm
- Chương 12: Trong vạn dặm chọn một
- Chương 13: Sân bay sẽ bị tê liệt
- Chương 14: Nghe thấy rồi
- Chương 15: Socola của tôi đâu?
- Chương 16: Sau em
- Chương 17: Tôi ngửi thấy tin tức tố của cậu
- Chương 18: Có phải cậu thích không?
- Chương 19: Giao cho tôi là được
- Chương 20: Cậu đang bị sốt
- Chương 21: Em vẫn còn có thể cứu vãn một chút
- Chương 22: Em sợ có người đến
- Chương 23: Chữa lành
- Chương 24: Anh sẽ kiểm tra
- Chương 25: Hứa Đường Chu hoàn toàn không biết gì
- Chương 26: Em đã đếm xong chưa ?
- Chương 27: Bao giờ mới chịu lớn đây?
- Chương 28: Trong lòng sục sôi như có bong khí nổi lên
- Chương 29: Tôi sẽ tự nói cho em ấy biết
- Chương 30: Không biết là tôi biết
- Chương 31: Em đang né tránh anh?
- Chương 32: Thông minh quá tự làm hại mình
- Chương 33: Em sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 34: Đây chính là tsundere (*) đích thực sao?
- Chương 35: Tôi nói là tôi ổn
- Chương 36: Có thể trò chuyện về bất cứ điều gì
- Chương 37: Vài nốt
- Chương 38: Ngôi sao của tôi
- Chương 39: Cậu sẽ tự mình giành lại
- Chương 40: Đừng có mơ tưởng đến chuyện ngủ giường của người khác
- Chương 41: Ngủ đàng hoàng vào!
- Chương 42: Bóng đèn thật đáng ghét
- Chương 43: Bài hát mới đang chuẩn bị rồi
- Chương 44: Em có đẹp không?
- Chương 45: Ai mà không muốn bắt nạt Hứa Đường Chu chứ?
- Chương 46: Thẻ phòng
- Chương 47: Có muốn nếm thử không?
- Chương 48: Đợi em về rồi thì anh cắn em nhé?
- Chương 49: Mở lòng vô điều kiện
- Chương 50: Anh trai Alpha
- Chương 51: Giỏi nhất là dỗ cậu
- Chương 52: Sợ em ấy bị người khác nhìn thấy
- Chương 53: Nhóc con, khởi động đi
- Chương 54: Phanh gấp
- Chương 55: Lăng Triệt, chuyên gia cấp 10 trong việc dán miếng dán tuyến thể
- Chương 56: Lăng Triệt, chuyên gia cấp 10 trong việc dán miếng dán tuyến thể (2)
- Chương 57: Anh thích tin tức tố của em
- Chương 58: Cậu rất giỏi lừa người
- Chương 59: Khi nào rảnh sẽ nhớ đến em
- Chương 60: Cắn cậu thì có nghĩa là thích cậu rồi sao?
- Chương 61: Giúp giải sầu
- Chương 62: Cậu không nỡ rời xa mùi hương của Lăng Triệt
- Chương 63: Em đã từng lừa dối anh chưa?
- Chương 64: Kiểm điểm sâu sắc
- Chương 65: Chết thế nào
- Chương 66: Có lời trăn trối không?
- Chương 67: Em biết vậy là được
- Chương 68: Lén lút khoe một chút thôi, thế cũng thấy rất vui rồi
- Chương 69: Thích đi máy bay
- Chương 70: Cùng về nhà
- Chương 71: Gia đình giàu có
- Chương 72: Hai người có vấn đề
- Chương 73: Chẳng có gì đáng sợ cả
- Chương 74: Một Hứa Đường Chu hiếm thấy
- Chương 75: Giấy không gói được lửa
- Chương 76: Ngược gió mà đi
- Chương 77: Tôi chỉ yêu một lần trong đời
- Chương 78: Cái bánh này to bằng trời
- Chương 79: Có người tự ngược bản thân
- Chương 80: Người yêu tôi
- Chương 81: Cháu muốn đi tìm anh trai
- Chương 82: Em là của anh
- Chương 83: Đừng đi
- Chương 84: Zero Sugar đột nhiên biến mất
- Chương 85: Một Hứa Đường Chu ngây ngô, chẳng biết gì lại quay lại rồi
- Chương 86: Mọi chuyện đã ngã ngũ
- Chương 87: Hoàn chính văn
- Chương 88: Phiên ngoại: Diễn đàn bùng nổ
- Chương 89: Phiên ngoại : Ôi chàng thiếu niên ngược gió (1)
- Chương 90: Phiên ngoại: Ôi chàng thiếu niên ngược gió (2)
- Chương 91: Phiên ngoại: Ôi chàng thiếu niên ngược gió (3)
- Chương 92: Phiên ngoại: Livestream show《Couple Day》của CP Zero Sugar (1)
- Chương 93: Phiên ngoại: Livestream show《Couple Day》của CP Zero Sugar (2)
- Chương 94: Phiên ngoại: Livestream show《Couple Day》của CP Zero Sugar (3)
- Chương 95: Phiên ngoại: Livestream show《Couple Day》của CP Zero Sugar (4)
- Chương 96: Phiên ngoại CP Ứng Thần x Cừu Âm (1)
- Chương 97: Phiên ngoại CP Ứng Thần x Cừu Âm (2)
- Chương 98: Phiên ngoại CP Phong Thành Dục x Tần Bảo (1)
- Chương 99: Phiên ngoại CP Phòng Thành Dục x Tần Bảo (2)
- Chương 100: Phiên ngoại CP Phong Thành Dục x Tần Bảo (3)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tôi tên là Cừu Âm, năm nay mười chín tuổi, chỉ số IQ 179.
Tôi đã có hai tấm bằng thạc sĩ, hiện đang học tiến sĩ.
Bố mẹ tôi đều từng là giáo sư đại học, tình cảm rất hòa hợp, vì thế gia đình tôi cũng rất êm ấm.
Tôi rất hài lòng với tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình.
Ngoại trừ một điều —— tôi là một Omega.
Giống như rất nhiều Omega bẩm sinh khác, ngay từ khi sinh ra tôi đã có dấu hiệu ổn định, không cần trải qua lần phân hóa thứ hai ở tuổi dậy thì. Chỉ cần chờ lớn lên, tuyến thể sau cổ đầy đặn, phân hóa ra mùi tin tức tố, là có thể trở thành một Omega thực sự đã trưởng thành về mặt sinh lý.
Điều này có nghĩa là, ngay cả giấc mơ "đột ngột phân hóa thành Beta ở tuổi dậy thì" tôi cũng không thể có.
Điều này thực sự khiến người ta chán nản.
Tôi học tiểu học hai năm thì nhảy lớp lên cấp hai, mười một tuổi đã học lớp mười hai, mười bốn tuổi thì tốt nghiệp đại học. Vài năm sau lấy xong hai bằng thạc sĩ, tiếp tục học đến tiến sĩ. Câu tôi nghe nhiều nhất chính là: "À? Cậu thế mà lại là một Omega?!"
Cái giọng ngạc nhiên xen lẫn tiếc nuối đó, cứ như thể tôi chỉ cần một giây sau sẽ gặp được Alpha định mệnh, rồi lập tức bước vào kỳ ph*t t*nh, tiếp đó kết hôn, sinh con, và hoàn toàn mất đi bản thân. Nghe mấy câu đó tôi chỉ muốn trợn mắt khinh bỉ.
Nhưng lý trí mách bảo tôi, là một nghiên cứu sinh y học, thời gian vô cùng quý giá. Chỉ cần tôi tiêm thuốc ức chế ph*t t*nh đúng hạn, thì tôi chẳng khác gì một Beta cả.
Thế nên, thay vì phí thời gian tranh luận với đám người thiển cận đó rằng Omega trên phương diện gen có bao nhiêu ưu tú, chi bằng tập trung làm nghiên cứu của mình còn hơn.
Vì thời gian cá nhân quá ít, nên tôi rất hiếm khi có cơ hội kết giao bạn bè ngoài chuyện học hành.
Tôi với sư huynh Alpha cùng ngành mỗi ngày gặp nhau trong phòng thí nghiệm cũng thấy chán ngấy. Là hai người độc thân, khác giới, đã trưởng thành về sinh lý, mà lại chẳng hề có ý nghĩ gì với nhau, sự tẻ nhạt trong đời sống có thể tưởng tượng được.
Đối với tôi, điều duy nhất tôi muốn là kiếm đủ tiền, sau đó mua nhà, mua nhà, và mua thêm nhiều nhà nữa.
Đợi đến khi hơn ba mươi tuổi, cơ thể kháng thuốc ức chế rồi, tôi sẽ phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, trở thành một Beta cực kỳ giàu có, trải nghiệm các kiểu cuộc đời khác nhau. Sau khi chết, sẽ đem khối tài sản khổng lồ khiến người khác kinh ngạc đó quyên góp cho xã hội, giấu mình, giấu công, giấu danh.
Còn sư huynh tôi thì khác. Anh ta chỉ muốn kiếm đủ tiền mua một căn nhà, an cư ở thủ đô, rồi cưới một Omega xinh đẹp để sinh con, sinh con, sinh thêm nhiều con nữa.
Tôi tỏ vẻ hoài nghi: "Lần trước lấy mẫu, ngay cả lúc tự lấy t*nh d*ch anh còn vượt quá thời gian. Anh lấy tư cách gì mà nghĩ mình có thể tìm được vợ Omega xinh đẹp chứ?"
Sau đó sư huynh giận dỗi ba ngày không thèm nói chuyện với tôi.
Tôi đoán chắc là anh ta bị thực tế đả kích quá nặng, nên đang tính chuyện đi tập luyện thể chất.
May mà, tôi dù sao cũng có một người bạn.
Mấy năm trước, tôi đăng tin tìm bạn cùng thuê nhà trên mạng, anh ấy trở thành bạn cùng phòng của tôi. Giờ thì anh ấy đã debut, trở thành một tiểu minh tinh.
Khi tôi kể với Hứa Đường Chu
về chuyện sư huynh, anh ấy bảo: "Chẳng lẽ cậu không nhận ra là cậu đã đắc tội người ta rồi à?"
Tôi: "?"
Tại sao chứ?
Hứa Đường Chu liền miêu tả cặn kẽ vì sao đàn ông không thể bị nói là "không được", rồi lại ân cần khuyên nhủ: "Cậu như vậy là không đúng đâu. Tình bạn cũng cần phải duy trì, giống như cậu trồng một cái cây, lúc rảnh vẫn phải tưới nước, cho nó phơi nắng, đúng không?"
Tôi hiểu ra, thấy rất có lý.
Ngày hôm sau, trước khi đi làm tôi mua cho sư huynh một cái bánh kem ngọt đến mức ngấy chết người, quả nhiên anh ta rất nhanh tha thứ cho tôi.
Tôi vừa nhìn bụng bia ngày càng lộ rõ của anh ta, vừa nghĩ: anh ta không tìm được Omega vợ xinh đẹp đúng là có nguyên nhân cả.
Dù sao đi nữa, để cảm ơn Hứa Đường Chu, cũng tiện thể "tưới cây" cho anh ấy, tôi nhờ sư huynh mua trên mạng một tấm vé concert của một ngôi sao siêu hot mấy năm gần đây, định tặng Hứa Đường Chu làm quà sinh nhật. Vì anh ấy cực kỳ thích ngôi sao đó.
Sau đó... tôi tiện tay nhét vào ngăn kéo, rồi quên luôn.
Đến khi tôi nghe trong bệnh viện có người nói muốn đi xem concert của ngôi sao kia, thì bạn tôi Hứa Đường Chu đã hẹn hò với chính ngôi sao ấy —Lăng Triệt.
Bạn trai của đại minh tinh còn cần vé concert làm gì nữa?
Hứa Đường Chu: "Âm Âm, anh bảo trợ lý đợi cậu ở cửa sân vận động, chúng ta ngồi cùng nhau."
Tôi chẳng mấy hứng thú: "Không muốn xem."
Hứa Đường Chu dụ dỗ tôi: "Cậu suốt ngày vùi đầu trong bệnh viện, phòng thí nghiệm, không thấy chán à? Đi đi! Sân khấu của Triệt thần siêu cấp vô địch luôn! Bài hát của anh ấy cũng cực kỳ cực kỳ hay!"
Tôi: "Em nghe trên app là được rồi."
Hứa Đường Chu: "Thế thì tiếc lắm, vé này đắt như vậy, lãng phí quá."
Tôi: "... Được rồi, em đi."
Thứ đã bỏ tiền ra sao có thể để phí chứ?
Tiền mua vé này tôi ở căng tin bệnh viện có thể ăn hai tháng đó!
Trên đường đi, tôi liên tục giục tài xế taxi chạy nhanh, chậm một phút là lỗ một phút, ai ngờ lại gặp kẹt xe, khiến tôi trễ nửa tiếng. Đến nơi rồi tôi mới phát hiện mình quên mang vòng cổ chặn mùi. Mà Omega vào nơi công cộng phức tạp thế này, vòng cổ là vật cần thiết.
Tôi phải mua tạm một cái vòng cổ, rồi trợ lý của Hứa Đường Chu mới đưa tôi vào trong.
Giữa biển vàng ánh sáng cùng tiếng hét chói tai, tôi tìm được chỗ ngồi của mình.
Ở đó đã có một người đàn ông ngồi. Trong ánh sáng chập chờn, đường nét gương mặt anh ta hoàn mỹ đến kinh ngạc.
Chỉ tiếc là... không có văn hóa cho lắm.
Để không ảnh hưởng người phía sau, tôi khom người ở hàng ghế trước, gọi mấy lần liền, anh ta mới chịu cúi xuống, đáp lại một tiếng: "Gì?"
Âm thanh sân khấu ầm ầm, chói tai.
Môi trường này quá ồn ào.
Tôi buộc phải lấy vé ra, chỉ vào số ghế, gào hết sức: "ĐÂY! LÀ! CHỖ! CỦA! TÔI!"
Cổ họng đau rát, lòng mệt mỏi.
Người đàn ông đẹp trai nhưng thiếu văn hóa kia cuối cùng cũng nghe rõ, vậy mà còn ngang ngược: "Vô dụng rồi, hết hạn rồi."
Tôi tức giận: "Tôi đã vào được đây thì không có chuyện hết hạn! Dù hết hạn thì chỗ này cũng không phải của anh! Mời anh tránh ra! Người bên cạnh anh là bạn tôi!"
Tiếng thét fangirl lại dâng lên, tiếng tôi hoàn toàn bị nhấn chìm, chẳng rõ anh ta có nghe không.
May mà Hứa Đường Chu nhìn thấy tôi, lập tức nói gì đó với người đàn ông kia, đuổi anh ta đi. Trước khi đi, anh ta còn nhìn tôi cười một cái, như thể đang nói "không chấp trẻ con", đúng là một Alpha đáng ghét!
Sau này tôi mới biết anh ta tên là Ứng Thần, là bạn của Lăng Triệt.
Hứa Đường Chu nói, anh ta từng đóng nhiều phim, cũng từng nhận nhiều giải ảnh đế, bộ nổi tiếng nhất tên là
Nhân Gian
.
Tôi thì chưa từng xem cái nào cả.
Nghe nói tôi phải mua vòng cổ mới vào được, Ứng Thần còn cười nhạo tôi: "Cậu nhóc này vẫn chưa thành niên sao?"
Tôi nhờ sư huynh trực thay ba tiếng, đến giờ thì sư huynh về, tôi sẽ bị trừ tiền, nên tôi không có rảnh mà đôi co với anh ta.
Tôi chỉ nói với Hứa Đường Chu là mình phải đi.
Ứng Thần bên cạnh lại hỏi: "Rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi?"
Kiểu người không lịch sự, vô văn hóa thế này, tôi thường lười để ý.
Chẳng bao lâu sau, tôi lại gặp Ứng Thần ở bệnh viện chúng tôi.
Ứng Thần bị chặn ở ngoài khoa xét nghiệm, với tư cách một ảnh đế, anh ta hẳn là rất nổi tiếng. Dù đã đội mũ, đeo khẩu trang, vẫn bị một đám người nhận ra, ngay lập tức tầng bốn bị vây kín không còn chỗ chen.
Chết tiệt, vậy mà chúng tôi lại chạm mặt nhau ngay trên cầu thang.
Ứng Thần nhận ra tôi, lập tức nắm chặt lấy cánh tay tôi: "Bác sĩ nhỏ, giúp tôi với!"
Giúp hay không giúp?
Bạn của bạn trai bạn mình.
Mối quan hệ vòng vèo phức tạp như vậy, trong lòng tôi có chút hối hận: sớm biết thế này, hôm nay tôi đã không đi đường này rồi.
Tôi dẫn anh ta chạy vội, quẹt thẻ qua cánh cửa cách ly tầng bốn, chặn đám fan ở ngoài. Anh ta có thể đi xuống từ phía bên kia.
Giúp đến mức này cũng đã là tận tình hết sức rồi, anh ta chủ động nói cảm ơn.
"Cảm ơn cậu." Ứng Thần nhìn bảng tên trước ngực tôi: "Bác sĩ Cừu."
"Tính chính xác thì tôi không được coi là bác sĩ đâu." Gọng kính trên sống mũi bị chạy lệch, tôi vừa đeo lại vừa sửa lời: "Anh đi lối này là được, bọn họ tạm thời sẽ không chặn được đâu."
Ứng Thần cười: "Cậu vẫn còn giận chuyện tôi cướp chỗ ngồi của cậu à?"
Tôi nén nhịp thở gấp gáp, gật đầu: "Đúng vậy."
Ứng Thần nói: "Vậy thì tôi xin lỗi, thật có lỗi. Tôi không biết cậu là bạn của Hứa Đường Chu, còn tưởng cậu là fan lén trà trộn vào."
Anh ta nói rất thành khẩn.
Tôi thử đặt mình vào vị trí của anh ta, hình như cũng không phải không hợp lý.
Vì thế tôi thở phào: "Thôi bỏ đi, chuyện nhỏ thôi. Anh đến bệnh viện làm gì thế?"
Thật ra tôi cũng không mấy muốn biết anh ta đến bệnh viện để làm gì. Nhưng phép lịch sự qua lại, hỏi một câu cũng coi như khách khí.
Làm người nên chừa cho nhau một đường lui, sau này còn dễ gặp mặt. Biết đâu sau này chúng tôi sẽ còn cùng tham dự đám cưới của Hứa Đường Chu.
Nào ngờ anh ta khựng lại, giọng trầm xuống: "Tôi mắc bệnh nan y."
Tôi kinh ngạc suýt rơi cả kính. Dáng vẻ anh ta rõ ràng rạng rỡ sáng sủa, không ngờ lại mắc bệnh nặng.
Thấy anh ta u sầu như vậy, tôi không nhịn được mà muốn an ủi: "Là loại nào? Bây giờ rất nhiều bệnh nan y đều có thể chữa khỏi."
Ứng Thần đưa tay ôm trán, thở dài, dường như không muốn bàn tới.
Vài giây sau mới khó nhọc nói: "Loại của tôi... đã không thể chữa được nữa."
Tôi từng gặp không ít bệnh nhân mắc bệnh nan y mà tinh thần sụp đổ. Lúc này, tôi cũng không định nói lấy lệ.
Chỉ có thể chân thành bảo: "Anh giữ tâm trạng lạc quan, chưa chắc đã tuyệt đối vô vọng. Anh có mệt không? Có muốn nghỉ một lát không?"
Ứng Thần có vẻ hơi choáng, vịn lấy vai tôi: "Có thể không?"
Tôi: "Được, ngồi ở đây một lát đi."
Hành lang có một chiếc ghế dài, Ứng Thần ngồi nghỉ, tôi đi rót cho anh ta một cốc nước.
Khi quay lại, mới nhận ra anh ta rất cao, hai chân dài vắt chéo hờ hững, đầu tựa vào tường, mái tóc đen mượt càng tôn lên đường nét khuôn mặt tuấn tú.
Đáng tiếc thay.
Nếu phải hóa trị, e rằng mái tóc này khó mà giữ được lâu.
"Cảm ơn." Anh ta nhận lấy nước, mỉm cười, khóe môi còn hiện hai lúm đồng tiền.
"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tôi đoán anh ta đang cảm khái về đời người, bèn đáp: "Mười chín."
Quả nhiên, anh ta thở dài: "Tôi mới hai mươi tám thôi."
Chúng tôi im lặng một lúc.
Điện thoại Ứng Thần cứ reo mãi, có lẽ trợ lý không tìm được anh ta nên gọi.
Anh ta nói với tôi: "Cậu nhóc, chuyện này tạm thời đừng nói cho ai được không? Tôi không muốn người khác biết."
Tôi gật đầu. Chút đạo đức nghề nghiệp này thì tôi vẫn có.
Ứng Thần lại bảo: "Tôi... sau này còn sẽ đến bệnh viện. Nếu lúc nào cần giúp, có thể gọi điện hỏi cậu được không?"
Tôi đưa số điện thoại cho anh ta.
Mang về một bí mật lớn như vậy, trong lòng tôi mãi không yên.
Tôi lên mạng xem vài bộ phim do Ứng Thần đóng, đặc biệt là bộ
《
Nhân Gian
》
, nội dung vô cùng cảm động, diễn xuất của Ứng Thần thật sự xuất sắc. Nước mắt tôi không biết từ khi nào đã ướt nửa cái gối. Sáng hôm sau vào phòng thí nghiệm, sư huynh còn tưởng tôi sắp bị đuổi học.
Trời xanh ghen tài.
Trong lòng tôi ngổn ngang buồn bã.