(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
9
Thân thể lơ lửng giữa không trung, dưới chân là cành cây chao đảo điên cuồng và bóng tối sâu thẳm phía dưới.
Mưa lạnh như roi táp lên mặt, tay chân tê cóng.
Đột nhiên bụng dưới co rút dữ dội! Một cơn đau sắc lẻm xuyên thẳng qua da thịt!
“Ư…”
Tôi bật tiếng rên đau đớn, mồ hôi lạnh hòa với nước mưa chảy ròng ròng.
Không được! Không thể buông tay!
Tôi gắng hết sức đạp lên bờ tường trơn trượt, cố gắng đẩy người lên!
Nhưng đúng lúc ấy–
“Thẩm Tri Vi–!!!”
Một tiếng gào giận dữ tột độ, xé toạc gió mưa, như tiếng sấm rền vang lên sau lưng tôi!
Tôi hoảng hốt ngoái đầu lại.
Từ phía cửa sau biệt thự, một luồng ánh sáng đèn pin chói mắt xé nát màn mưa, chiếu thẳng về phía tôi! Sau ánh đèn — là gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của Giang Lâm Chu!
Anh ta như một con sư tử bị chọc giận, gào thét lao về phía tường!
Sau lưng anh ta là Lâm Mặc và mấy tên vệ sĩ chạy theo trong hỗn loạn!
Anh ta về lúc nào?! Làm sao anh ta biết được?!
Cơn sợ hãi cực độ lập tức bóp nghẹt lấy tôi.
“Cô xuống ngay cho tôi!”
Giang Lâm Chu hét lên, giọng lồng lộn chưa từng thấy,
Anh ta dừng lại dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn tôi treo mình bên mép tường, ánh mắt rực đỏ:
“Thẩm Tri Vi! Cô mà dám nhảy xuống, tôi sẽ giết cô!”
Giết tôi?
Tôi nhìn gương mặt méo mó vì tức giận ấy, trái tim hoàn toàn đóng băng.
Ở lại đây, và bị “giết” trong cuộc đời này, thì khác gì nhau?
Tôi quay đầu lại, không nhìn anh ta nữa.
Ngoài tường, là tự do, cũng là nguy hiểm chưa biết trước.
Nhưng dù là gì đi nữa, cũng còn hơn địa ngục phía sau tôi!
Tôi hít sâu một hơi, không khí lạnh ngắt tràn vào phổi cùng với nước mưa, khiến cả người run rẩy.
Tôi dốc sức, đẩy cơ thể lên cao hơn một chút!
Rồi, xác định phía dưới là bãi cỏ tối đen, đung đưa trong mưa gió — tôi nghiến răng, nhắm mắt!
Buông tay!
Thân thể tôi rơi tự do!
“KHÔÔÔÔÔNG–!!!”
Tiếng gào xé ruột của Giang Lâm Chu vang lên phía sau, như dội vào đá núi, chất chứa tuyệt vọng tột cùng.
Tiếng hét bị xé vụn trong cơn gió mưa giận dữ.
Gió hú bên tai.
Cảm giác mất trọng lực chỉ kéo dài một thoáng — rồi “Bịch!”
Tôi rơi thẳng xuống bãi cỏ phía ngoài bức tường!
Một tiếng va chạm nặng nề, trầm đục.
Tấm đệm cỏ mà tôi kỳ vọng sẽ giúp giảm chấn thương chẳng êm ái chút nào.
Lực va chạm khủng khiếp từ phần hông và lưng dội lên, khiến ngũ tạng như đảo lộn!
Một cơn đau sắc bén hơn, từ sâu trong bụng dưới, như một lưỡi dao nung đỏ bất ngờ xoáy thẳng vào bên trong tôi!
“A–!!!”
Tôi không kìm được, gào lên thảm thiết, cả người co quắp lại trong vũng bùn lạnh lẽo, run rẩy dữ dội.
Một dòng chất lỏng ấm nóng, không thể kiểm soát, tuôn ra từ giữa hai chân tôi, lập tức bị nước mưa lạnh ngắt cuốn trôi — nhuộm đỏ nền đất bên dưới thành một mảng máu thẫm, loang ra rất nhanh.
Cơn đau như một cơn sóng thần, cuốn phăng mọi thần kinh trong cơ thể tôi.
Bụng dưới như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, kéo xé từng tấc da thịt, đau đến mức trước mắt tôi tối sầm lại, suýt ngất đi ngay tại chỗ.
Mưa như roi quất lên mặt, lên người, lạnh buốt đến thấu xương — nhưng vẫn không xua nổi nỗi đau và cái lạnh lan ra từ trong cơ thể.
Dưới thân, dòng máu vẫn không ngừng tuôn trào.
Tôi biết đó là gì.
Con ơi…
Con của mẹ…
Ý thức bắt đầu mờ dần giữa cơn đau và lạnh lẽo ghê người.
Bên tai, ngoài tiếng gió rít mưa gào, tôi hình như còn nghe thấy tiếng gào tuyệt vọng của Giang Lâm Chu, và cả tiếng la hét, tiếng chạy hỗn loạn từ phía bên kia bức tường.
Bọn họ… sắp tới rồi.
Không thể… không thể để bị bắt lại…
Tôi gắng dồn chút sức lực cuối cùng, cố gắng bò dậy. Nhưng cơ thể như bị rút sạch xương cốt, mềm nhũn như một vũng bùn. Mỗi lần cố chống tay, lại đổi lấy cơn đau bụng dữ dội hơn, cùng thêm máu nóng tuôn ra.
“Ư…”
Tôi gập người lại trong cơn đau, cắn chặt môi dưới, cảm nhận rõ vị máu tanh nơi đầu lưỡi.
Tầm nhìn ngày càng mờ.
Giữa màn mưa, cánh cổng nhỏ bên tường bị bật tung!
Tia đèn pin chói lóa quét thẳng đến chỗ tôi!
“Ở bên kia!” — giọng của Lâm Mặc vang lên.
Nhiều bóng người lao nhanh về phía tôi!
Chạy! Chạy đi!
Bản năng sinh tồn đè bẹp tất cả, tôi gồng người, hai tay chống đất, kéo lê thân thể đau đớn, liều mạng bò về phía trước!
Mặt đất lầy lội trộn với mưa bắn tung tóe đầy mặt, thân hình tôi kéo theo một vệt máu dài rợn người dưới đất.
“Thẩm Tri Vi! Đừng cử động!”
Giọng Giang Lâm Chu vang lên — chưa bao giờ tôi nghe thấy anh ta hoảng loạn đến thế. Anh ta dẫn đầu chạy tới, chỉ vài bước đã ập đến ngay bên cạnh tôi!
Anh ta bất ngờ quỳ sụp xuống, đèn pin rọi thẳng vào gương mặt tôi — tái nhợt như tờ giấy, lấm lem bùn đất, và… vào vũng máu đang bị mưa cuốn loang ra bên dưới tôi.
Anh ta… đứng sững.