[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
12
Sự đồng hành của cô, là ánh sáng và hơi ấm duy nhất trong quãng ngày đen tối đó của tôi.
Ngày xuất viện, trời nắng đẹp.
Tô Hiểu Hiểu giúp tôi làm xong mọi thủ tục, dìu tôi bước ra khỏi tòa nhà điều trị nội trú.
Ánh nắng ấm áp rọi lên người, xua tan mùi thuốc sát trùng lạnh buốt thấm vào xương tủy của bệnh viện.
Tôi tham lam hít lấy hít để bầu không khí tự do.
“Tri Vi!”
Tô Hiểu Hiểu gọi một chiếc taxi, mở cửa xe, cẩn thận đỡ tôi ngồi vào trong.
“Chậm thôi, chậm thôi, cẩn thận vết thương đấy!”
Xe khởi động, rời khỏi bệnh viện.
Tôi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đang lùi lại nhanh chóng, những tòa cao ốc, dòng xe cộ tấp nập.
Mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tôi hỏi.
“Về nhà!”
Tô Hiểu Hiểu siết chặt tay tôi, giọng chắc nịch:
“Về nhà của chúng ta! Tớ đã dọn dẹp xong xuôi rồi! Đảm bảo ấm áp dễ chịu, để cậu dưỡng bệnh mập mạp trắng trẻo lên!”
Chữ “nhà” cô nói, là một căn hộ hai phòng ngủ mà cô thuê.
Tuy nhỏ, nhưng được cô ấy trang trí rất ấm cúng và sáng sủa.
Về đến cái tổ nhỏ xíu tràn đầy hơi thở cuộc sống ấy, lòng tôi mới thật sự yên ổn trở lại.
Tô Hiểu Hiểu đè tôi ngồi xuống ghế sofa, nhét vào tay tôi một cốc sữa nóng:
“Ngồi yên! Đừng có động đậy! Từ giờ cậu chính là bảo vật quốc gia trong nhà chúng ta! Ăn uống vệ sinh tớ lo hết!”
Nhìn bóng dáng cô ấy tất bật trước sau, mắt tôi bỗng đỏ hoe.
“Hiểu Hiểu, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái đầu cậu!”
Cô không ngoảnh lại, giọng hơi nghẹn:
“Chúng mình là gì với nhau chứ! Mau chóng khỏe lên, sau này còn làm phù dâu cho tớ nữa đó!”
Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi đi trong sự ầm ĩ đầy quan tâm của Tô Hiểu Hiểu.
Tôi cố gắng ăn uống điều độ, nghỉ ngơi đúng giờ, hợp tác làm phục hồi sau sinh.
Cơ thể dần dần hồi phục, sắc mặt cũng khá lên nhiều.
Chỉ là thỉnh thoảng, vào những đêm khuya yên tĩnh, hoặc khi nhìn thấy trong khu có em bé đang chập chững tập đi, nơi ngực trái lại nhói lên một cơn đau buốt.
Đứa trẻ không duyên phận ấy, trở thành một vết sẹo vĩnh viễn không thể lành trong lòng tôi.
Giang Lâm Chu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Không điện thoại, không tin tức, không bất kỳ hình thức quấy rầy nào.
Tô Hiểu Hiểu nói, anh ta từng cho người gửi vài lần đồ đến, nào là thuốc bổ đắt tiền, dược liệu quý, thậm chí cả một tấm chi phiếu giá trị lớn.
Tất cả đều bị cô thẳng tay ném đi.
“Xì! Ai thèm tiền bẩn của anh ta chứ!”
Tô Hiểu Hiểu căm phẫn:
“Hồi đó chết đâu mất xác? Giờ lại bày đặt giả vờ tình thâm? Muộn rồi!”
Tôi không nói gì.
Những thứ bồi thường đó, hoàn toàn vô nghĩa.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất, cũng là dòng nước vô tình nhất.
Ba năm, chớp mắt đã qua.
Vết thương đóng vảy, dù chạm vào vẫn đau, nhưng ít ra đã không còn rỉ máu.
Dưới sự khích lệ (thực chất là ép buộc) của Tô Hiểu Hiểu, tôi bắt đầu đi làm lại.
Dựa vào nền tảng thiết kế trước kia, tôi xin được một công việc ở một xưởng thiết kế nhỏ.
Lương không cao, nhưng môi trường nhẹ nhàng, đồng nghiệp hòa nhã.
Cuộc sống dần dần quay về quỹ đạo.
Bình yên, ổn định.
Chỉ là, có một góc nhỏ trong tim… vẫn trống hoác.
Tô Hiểu Hiểu nhiệt tình sắp xếp cho tôi xem mặt, nhưng đều bị tôi khéo léo từ chối.
Có những nỗi đau, cần thời gian dài hơn để chữa lành.
Hoặc có lẽ, là có những niềm tin, một khi đã đổ vỡ, thì quá khó để xây lại từ đầu.
Hôm đó là thứ Bảy, trời nắng đẹp rực rỡ.
Tô Hiểu Hiểu bị mẹ gọi điện khẩn cấp bắt về nhà xem mắt, trước khi đi không ngừng dặn đi dặn lại tôi phải ra siêu thị mua chút đồ ngon, tối về cô sẽ trổ tài nấu nướng cho tôi ăn.
Tôi mỉm cười gật đầu đồng ý.
Buổi trưa, siêu thị không quá đông người.
Tôi đẩy xe hàng, thong thả dạo quanh.
Tôi lấy cho Tô Hiểu Hiểu túi khoai tây chiên và chai nước ngọt yêu thích của cô ấy, lại chọn thêm ít trái cây và sữa chua cho mình.
Khi đi ngang qua khu đồ dùng trẻ em, bước chân tôi bỗng khựng lại.
Trên kệ bày la liệt bình sữa, quần áo, đồ chơi nhỏ nhắn… sắc màu rực rỡ, tràn đầy sức sống và nét thơ ngây.
Cơn đau nhói quen thuộc lại lan lên từ đáy tim.
Tôi hít sâu một hơi, dời ánh mắt đi nơi khác, định rời khỏi đó.
Đúng lúc ấy, bên kệ hàng sát bên vang lên một giọng trẻ con mềm mại, có chút ngang ngược:
“Mẹ ơi! Con muốn cái này! Peppa! Con heo Peppa màu hồng ấy!”
Âm lượng không lớn, nhưng như một tia sét xé toạc tai tôi!
Toàn thân tôi cứng đờ trong nháy mắt!
Giọng nói này…
Tôi không dám tin, quay đầu lại rất chậm rãi.
Ánh mắt xuyên qua khe hở giữa các kệ hàng.
Cách đó chỉ vài bước chân.
Một người đàn ông mặc vest xám nhạt, vóc dáng vẫn cao lớn nổi bật, đang hơi cúi người, tay cầm một hộp bánh quy in hình Peppa Pig màu hồng.