11
Tôi tưởng là y tá, theo bản năng nhắm mắt lại, không muốn để ai thấy nước mắt mình.
Nhưng tiếng bước chân tiến vào lại rất nặng nề, mang theo một thứ khí tức đè nén và nặng trịch.
Tôi mở mắt ra.
Giang Lâm Chu.
Anh ta đứng ở cửa phòng bệnh, vóc dáng cao lớn, nhưng toàn thân cứng đờ.
Trên người vẫn là bộ quần áo đêm hôm đó, chiếc sơ mi xám sẫm nhăn nhúm, dính bùn đất đã khô và… vệt máu nâu sẫm?
Tay áo xắn lên, cổ tay lộ ra vài vết trầy xước.
Anh ta trông tệ hại đến thảm thương.
Tóc rối bù, quầng thâm đậm dưới mắt, cằm lún phún râu.
Chỉ mấy ngày không gặp, anh ta như gầy rộc đi một vòng, cả người toát lên một thứ mỏi mệt và sa sút đến mức khó tả.
Điều khiến tôi chấn động nhất, là ánh mắt của anh ta.
Không còn là sự lạnh lẽo và sắc bén đầy kiểm soát như trước, mà là một đôi mắt đỏ ngầu, sâu thẳm, tràn đầy những cảm xúc phức tạp mà tôi chưa từng thấy.
Đau đớn? Hối hận? Bàng hoàng?
Và còn có chút gì đó… sợ hãi rụt rè, gần như là khiếp nhược?
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lướt qua gương mặt tôi rồi lập tức tránh đi, không dám đối diện.
Cuối cùng, ánh nhìn dừng lại ở bụng tôi — chỗ đang được chăn đắp kín.
Nơi đó… đã trống rỗng.
Cơ thể anh ta khẽ run lên, gần như không nhìn thấy, nhưng sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần.
Bàn tay buông thõng bên người đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc rõ mồn một.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng chết chóc.
Chỉ còn tiếng “tích tích” của dịch truyền nhỏ giọt vào ống kim.
Tô Hiểu Hiểu đột ngột đứng phắt dậy, như một con sư tử mẹ che chở con, chắn ngay trước giường tôi.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Giang Lâm Chu:
“Anh đến làm gì?! Cút ra ngoài! Tri Vi không muốn nhìn thấy anh!”
Giang Lâm Chu dường như không nghe thấy lời gào thét của cô ấy.
Ánh mắt anh ta vẫn cố chấp, mang theo một nỗi đau gần như khát cầu, vượt qua vai Hiểu Hiểu mà rơi lên khuôn mặt tôi.
Ánh nhìn ấy nặng trĩu, đè tôi đến nghẹt thở.
“Thẩm Tri Vi…” Anh ta cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng khàn như giấy ráp cọ vào da thịt, khô khốc đến nhức tai.
“Em… thế nào rồi?”
“Thế nào à?”
Tô Hiểu Hiểu giận đến toàn thân run rẩy, chỉ tay vào mặt anh ta mà mắng:
“Giang Lâm Chu! Anh còn mặt mũi hỏi?! Anh nhìn xem anh hại Tri Vi thành ra thế nào rồi?! Con không còn! Suýt nữa ngay cả mạng cô ấy cũng mất! Bây giờ anh lại giả vờ giả vịt hỏi ‘thế nào’? Cút ngay cho tôi! Cút!”
Nhưng Giang Lâm Chu không hề để tâm đến sự phẫn nộ của Hiểu Hiểu.
Ánh mắt vẫn dán chặt lên người tôi, cổ họng khẽ chuyển động, tơ máu trong mắt như càng dày đặc hơn.
“Xin lỗi…”
Anh ta bật ra ba chữ.
Giọng rất thấp, như thể mang theo cả sức nặng của một ngọn núi đang đè lên người.
Xin lỗi?
Tôi nhìn anh ta — người đàn ông từng lúc nào cũng cao cao tại thượng, sắt đá lạnh lùng trước mặt tôi — giờ đây lại thì thầm xin lỗi.
Trong lòng tôi… không có một chút gợn sóng nào.
Chỉ còn lại sự lạnh lẽo chết lặng.
“Tổng Giám đốc Giang,”
Giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ, như mặt hồ chết không một gợn sóng.
“Lời xin lỗi của anh, tôi nhận.”
Trong mắt anh ta dường như ánh lên một tia sáng rất yếu ớt, như thể đang nhen nhóm hi vọng.
Tôi khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười lạnh buốt và mỏi mệt đến tận cùng.
“Bây giờ, có thể mời anh rời đi được không?”
“Tôi và con tôi,”
Ánh mắt tôi xuyên qua người anh ta, nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ,
“đều không muốn nhìn thấy anh.”
“Mãi mãi.”
Hai chữ cuối cùng, tôi nói rất khẽ, nhưng chắc nịch như một nhát chém.
Tia sáng yếu ớt trong mắt Giang Lâm Chu tắt phụt.
Chỉ còn lại bóng tối vô tận và nỗi đau sâu thẳm.
Anh ta đứng đờ người như bị đông cứng tại chỗ.
Môi mấp máy vài lần, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt ra nổi một chữ.
Anh ta nhìn tôi thật lâu, ánh mắt sâu như vực thẳm, phức tạp đến mức tôi không thể – và cũng không muốn – hiểu.
Rồi đột ngột quay người, gần như loạng choạng chạy khỏi phòng bệnh.
Cánh cửa sau lưng anh đóng sầm lại, vang lên một tiếng u uất, nặng nề.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Tô Hiểu Hiểu đang khóc không thành tiếng.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Kết thúc rồi.
Lần này, là thực sự kết thúc rồi.
Tôi ở bệnh viện hơn một tháng.
Những vết thương trên cơ thể đang dần lành lại, nhưng cái hố trong tim thì vẫn trống hoác, lạnh lẽo như có gió xuyên qua.
Tô Hiểu Hiểu xin nghỉ dài hạn, không rời nửa bước, luôn bên cạnh chăm sóc tôi.
Cô ấy chưa bao giờ nhắc đến Giang Lâm Chu, cũng không đụng đến chuyện đứa bé đã mất, chỉ cố gắng tìm đủ mọi cách để chọc tôi cười, nấu đủ loại canh tẩm bổ.