13
Tôi và Cố Hàn Chu đã nhẫn nại và sống kín đáo suốt một năm trời.
Không hề xuất hiện trước công chúng.
Cũng mặc kệ sự mỉa mai của Phó Vu Vãn, hay những câu hỏi dò xét từ nhà họ Phó và nhà họ Cố.
Cuối cùng, Cố Hàn Chu đã xử lý xong tất cả:
“Chúng ta sắp có thể dọn đến nơi tốt hơn rồi, cũng có thể tiếp tục sống như trước kia.”
Tôi bật cười:
“Em đâu cảm thấy một năm nay là chịu khổ.”
Công việc của anh đã bớt nhiều, chúng tôi có nhiều thời gian bên nhau hơn. Hơn nữa, nhờ số tiền tôi có trong tay,
dù không thể sống quá khoa trương, nhưng cũng đủ để chúng tôi sống rất sung túc.
Thế giới bên ngoài bắt đầu râm ran về một tập đoàn của ông chủ họ Trần, thế lực đang lên cực nhanh.
Nhưng ông chủ này vô cùng kín tiếng, chưa từng xuất hiện trước truyền thông.
Nhiều người đoán có phải là sản nghiệp mới của Trình Lỗi hay không, ngay cả Phó Vu Vãn cũng tin như thế.
Hôm đó,
Tôi và Cố Hàn Chu đến tham dự một buổi đấu giá, vì ở đó có một sợi dây chuyền ngọc lục bảo mà kiếp trước tôi từng rất thích.
Tại buổi đấu giá,
Dù tôi ra giá bao nhiêu, Phó Vu Vãn cũng cứ nâng lên. Cô ta còn nhìn tôi khiêu khích cười:
“Người nghèo thì nên đứng ngoài cửa, chó mèo gì cũng được mời vào là sao.”
Giá được đẩy lên mãi, tôi bắt đầu bực: “Thôi không lấy nữa, chỉ là một sợi dây chuyền ngọc lục bảo thôi mà, sau này kiểu gì cũng gặp cái đẹp hơn.”
Một sợi dây chuyền trị giá 1 triệu, bị cô ta đẩy giá lên thành 5 triệu.
Cố Hàn Chu vòng tay ôm lấy tôi: “50 triệu.”
Cả khán phòng im bặt trong một giây.
Tôi vỗ đầu anh một cái: “Anh ngốc à? Làm cái thằng bị chém giá à?”
Cố Hàn Chu lại ghé vào tai tôi thì thầm: “Em thích, thì nó xứng đáng với cái giá đó.”
Phó Vu Vãn tức đến đỏ mắt: “Hai người thì có tiền gì mà trả? Nói rồi là phải mua đấy!”
Cố Hàn Chu chỉ mỉm cười, rút ra một chiếc thẻ đen ánh vàng, dễ dàng quẹt thẻ trả luôn 50 triệu.
Tất cả phóng viên lập tức giơ máy lên chụp ảnh, mọi người thì thầm bàn tán.
“Không phải thái tử gia nhà họ Cố phá sản rồi à? Sao vẫn giàu thế?”
“Ôi trời, người ta muốn quay lại cái giới này cũng chỉ là chuyện một phút thôi. Ngày trước ai chẳng nói anh ta là thiên tài.”
Phó Vu Vãn còn định đuổi theo, nhưng bị Trình Lỗi giữ chặt tay.
“Đừng mất mặt trước người ta nữa.”
Cô ta tức điên:
“Anh có ngày hôm nay không phải cũng nhờ tôi sao? Tôi chỉ muốn một sợi dây chuyền ngọc lục bảo thôi mà.”
Mặt Trình Lỗi cũng đỏ bừng lên vì giận:
“Cô lúc nào cũng giẫm lên đầu tôi. Hôm nay không phải lúc để cô làm loạn! 50 triệu bị cô vung tay quá trán rồi, tiền mặt của công ty thì sao? Cô có thể tỉnh táo lại một chút không?”
Nói xong còn mạnh tay ghì chặt cổ tay cô ta lại.
Phó Vu Vãn tủi thân đến mức nước mắt dâng lên, sắp trào ra.
Lúc các món tiếp theo được đem ra đấu giá,
Phó Vu Vãn vẫn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt đỏ hoe.
Tan cuộc,
Cô ta chặn ngang trước mặt tôi và Cố Hàn Chu.
“Phó Hựu Trân, chúng ta nói chuyện một lát.”
Tôi gật đầu, bước theo cô ta. Cố Hàn Chu còn định nói gì đó, nhưng tôi cho anh một ánh mắt trấn an.
Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn hỏi Phó Vu Vãn.
Chúng tôi đi đến chỗ rẽ vắng người…
Đôi mắt cô ta vẫn đỏ hoe:
“Dựa vào đâu mà cô lại có số sướng như vậy?? Cô đã hưởng mười mấy năm cuộc sống giàu sang của tôi, bây giờ Cố Hàn Chu phá sản rồi mà vẫn còn mua cho cô sợi dây chuyền đắt tiền như thế.”
“Đó đều là do chị lựa chọn mà. Hôn sự này vốn dĩ ban đầu là của chị, chị chê bai Cố Hàn Chu, còn nói anh ấy sau này sẽ phá sản…”
Phó Vu Vãn nhìn tôi đầy dò xét:
“Chẳng lẽ… cô cũng sống lại?”
Tôi không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
“Vậy tại sao cô vẫn muốn cưới Cố Hàn Chu?? Tại sao??”
“Ngược lại, tôi cũng rất tò mò—kiếp trước chị vì sao lại giết tôi? Tôi với chị có thù oán gì?”
“Cố Hàn Chu luôn nhắc đến cô trước mặt tôi, luôn chê bai tôi không phải là thiên kim thật sự! Tôi ghét hai người! Rõ ràng là cô đã cướp đi cuộc sống vốn thuộc về tôi!”
Tôi chỉ thấy một đống dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu—kiếp trước rõ ràng tôi còn không quen biết Cố Hàn Chu.
“Nhưng… chị cũng đâu có cố gắng để làm vợ anh ấy đâu.”
“Tại sao tôi phải cố gắng? Tôi đã kết hôn với anh ta rồi, anh ta không yêu tôi lại còn đòi hỏi tôi??”
“Vậy còn cô, tại sao anh ta không đòi hỏi gì? Tôi ghét cô! Tôi hận cô!!!”
“Tại sao!!! Tại sao chứ!!”
Trước khi Phó Vu Vãn phát điên thật sự, tôi đã nhanh chóng lùi lại, chạy khỏi chỗ đó.
Tay siết chặt chai xịt chống kẻ xấu trong túi, phải ra ngoài hít thở một lúc mới bình tĩnh lại.
Đúng là đồ điên. Kiếp này tôi tuyệt đối không muốn bị cô ta đâm thêm nhát nào nữa.