Bị tin nhắn khoe khoang của Phó Vu Vãn đánh thức.

“Phó Hựu Trân, biết điều thì chuyển tiền sang tài khoản của tôi ngay đi, không thì đến lúc cô muốn làm con chó trung thành cũng không kịp nữa.”

“Tôi đã bảo ba mẹ rút hết vốn đầu tư vào nhà họ Cố rồi, sắp tới sẽ thành giấy lộn thôi, còn không bằng để Trình Lỗi giữ.”

“Tôi khuyên cô, tốt nhất cũng nên sớm chuyển hết tiền qua.”

Nhà họ Phó, dưới sự tẩy não của Phó Vu Vãn, đã xử lý hết tất cả những khoản đầu tư liên quan đến nhà họ Cố, thà không kiếm được tiền cũng không muốn để tiền đó thành giấy vụn.

Chỉ có mẹ Phó là còn chần chừ, nói:

“Hay là con ly hôn đi, mẹ cho con chút tiền, con sống riêng, cũng đừng nhận là con gái nhà họ Phó nữa.”

Khi cần tôi thì là con gái ngoan, giờ nhà họ Cố gặp chuyện, lại một lần nữa muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.

Họ đã nhanh chóng rút lui trước khi con tàu nhà họ Cố chìm hẳn.

Tôi không hận họ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút hụt hẫng.

Tôi nâng tay lên, nhìn dòng chữ đầy mỉa mai trên màn hình từ Phó Vu Vãn, rồi chậm rãi gõ vài chữ:

“Não hỏng thì đi khám đi.”

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Dù công ty của Trình Lỗi có tăng trưởng gấp mười, gấp trăm lần doanh thu, cũng không bằng nhà họ Cố hiện tại.

Thậm chí còn không bằng phần tài sản đã được chuyển sang tên tôi.

Không hiểu nổi sao đầu óc họ lại hồ đồ đến vậy.

Tôi xoa nhẹ trán.

Làm sao nói chuyện này với Cố Hàn Chu bây giờ?

Làm sao nói với một người như anh – kẻ con cưng của ông trời?

“Em không còn liên quan gì đến nhà họ Phó nữa, nhưng em vẫn còn một ít tiền.”

“Hay là… để em nuôi anh nhé??”

Hay là:

“Nếu không thì mình cùng nhau cao chạy xa bay đi?”

Nghĩ kiểu gì cũng thấy sai sai.

Anh có nghĩ tôi bị điên không?

11

Phó Vu Vãn và Trình Lỗi trước đó đã giành được quyền quản lý sản nghiệp của nhà họ Phó.

Bây giờ còn muốn nhân cơ hội đến để ra oai khoe mẽ.

Tập đoàn Cố thị cũng ngày càng xuống dốc, thậm chí đã đến mức phải bán biệt thự để xoay tiền.

Bọn họ đến căn biệt thự mà chúng tôi chuẩn bị chuyển đi.

Tôi nhất thời không phân biệt được là cô ta hận tôi hơn, hay hận Cố Hàn Chu hơn.

Nhìn thấy Cố Hàn Chu ăn mặc giản dị, cô ta bật cười thành tiếng:

“Thái tử gia giới Kinh đô cũng chỉ đến thế thôi, giờ cũng thành chó rơi xuống nước rồi.”

Tôi đứng chắn trước mặt Cố Hàn Chu: “Liên quan gì đến chị? Chị cũng đâu hơn gì, chẳng phải đang cầm sản nghiệp nhà họ Phó mà đi khoe khoang đấy thôi.”

Cô ta nheo mắt lại, đảo mắt nhìn quanh biệt thự: “Tựa núi cạnh nước, môi trường cũng không tệ. Thôi thì tôi miễn cưỡng mua về ở vậy. Nhưng đống đồ của các người phải dọn sạch, tôi nhìn thấy chướng mắt.”

“Tôi không cần chị nhắc, chẳng thấy chúng tôi đang dọn sao?”

Phó Vu Vãn cười lạnh một tiếng: “Phó Hựu Trân, kiếp này tôi nhất định sẽ sống tốt hơn cô.”

“Tôi đã làm gì chọc chị chứ? Sao chị cứ phải gây sự với tôi mãi vậy?”

Tôi thật sự thấy khó hiểu. Kể cả ở kiếp trước…

Sau khi cô ta được nhận lại là thiên kim thật, chỉ vì không vui mà tôi phải rời khỏi nhà họ Phó, trở thành người bình thường.

Cô ta cưới thái tử gia giới Kinh đô, rồi lại chê bai Cố Hàn Chu phá sản.

Còn kiếp này, cũng chính là hôn sự cô ta không cần, tôi mới “nhặt lại” được.

Thật sự tôi không biết mình kiếp nào đã đắc tội với cô ta.

Tôi thì cố gắng sống tốt, còn cô ta thì cố tìm cách châm chọc.

Não chắc có vấn đề.

“Phó Vu Vãn, mời chị ra ngoài! Hiện giờ chị chưa mua, nơi này vẫn là nhà tôi, không phải của chị!”

Phó Vu Vãn sững người.

Đây là lần đầu tiên tôi cứng rắn với cô ta.

Tôi nắm lấy tay cô ta, thô bạo đẩy ra cửa.

“Cô… cô!!”

Trình Lỗi cũng nắm lấy tay tôi, lực rất mạnh: “Cô tôn trọng vợ tôi chút đi.”

Tôi đau nhói.

Cố Hàn Chu gỡ tay anh ta ra: “Vậy cậu cũng nên tôn trọng vợ tôi một chút.”

Cuối cùng, cuộc gặp kết thúc trong không khí nặng nề.

Trước khi rời đi, Phó Vu Vãn vẫn không quên buông lời cay nghiệt: “Ban đầu còn định cho cô một đường lui, sau này nếu cô có đi ăn xin thì đừng đến cầu xin tôi!”

Tôi cũng không chịu thua:

“Dù tôi có đi ăn xin, tôi cũng không hút máu nhà họ Phó. Còn chị, ngoài việc hút máu nhà họ Phó thì biết làm gì nữa?”

Sau khi bọn họ rời đi, Cố Hàn Chu ôm lấy tôi, trong mắt mang theo chút không vui:

“Sau này nếu họ bắt nạt em, em cứ đáp trả lại đi. Anh sẽ bảo chú Vương đi theo em.”

“Ừm, em sẽ không để chị ta bắt nạt nữa đâu. Trước đây là em nhường thôi, đúng là hết hiểu nổi.”