- Trang chủ
- Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố
- Chương 39: Linh Quan
Chương 39: Linh Quan
Truyện: Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố
Tác giả: Dương Tố
- Chương 1: Ác mộng
- Chương 2: Minh hôn
- Chương 3: Động phòng
- Chương 4: Đi đêm
- Chương 5: Cúng miếu
- Chương 6: Hỏi Na
- Chương 7: Tám địa danh
- Chương 8: Xác ướp
- Chương 9: Tổ tiên
- Chương 10: Vọng Hương
- Chương 11: Gấp rút lên đường
- Chương 12: Đẻ
- Chương 13: Về nhà
- Chương 14: Công ty
- Chương 15: Tập đoàn
- Chương 16: Dung mạo thật
- Chương 17: Trẻ mồ côi
- Chương 18: Nhà họ Tang
- Chương 19: Thần thông
- Chương 20: Biệt thự
- Chương 21: Người bố
- Chương 22: Sương mù
- Chương 23: Người mẹ
- Chương 24: Vô Thường
- Chương 25: Xuất hiện
- Chương 26: Trong gương
- Chương 27: Mượn thọ
- Chương 28: Sát sinh
- Chương 29: Đi xe máy
- Chương 30: Quan Âm
- Chương 31: Chuột nhắt
- Chương 32: Cuộc họp
- Chương 33: Thăng cấp
- Chương 34: Chung cư
- Chương 35: Người thuê nhà
- Chương 36: Khuôn mặt
- Chương 37: Thịt cúng
- Chương 38: Oán hồn
- Chương 39: Linh Quan
- Chương 40: Tâm Na
- Chương 41: Tầng hầm
- Chương 42: Tiếng âm
- Chương 43: Giếng chôn tập thể
- Chương 44: Ngủ
- Chương 45: Trùng Xác
- Chương 46: Trói Hồn
- Chương 47: Mẹ con
- Chương 48: Đề bạt
- Chương 49: Chính Ninh
- Chương 50: Trừng phạt
- Chương 51: Sắp xếp
- Chương 52: Nhìn trộm lần đầu
- Chương 53: Nhìn trộm lần hai
- Chương 54: Ma Da
- Chương 55: Bình vàng
- Chương 56: Im lìm
- Chương 57: Nước cổ
- Chương 58: Xuống nước
- Chương 59: Rắn Xác
- Chương 60: Tượng đá
- Chương 61: Chó vàng
- Chương 62: Công chúa
- Chương 63: Chuyện xưa
- Chương 64: Bản đồ
- Chương 65: Bế tắc
- Chương 66: Tổ tiên
- Chương 67: Thời gian
- Chương 68: Rắn Chúa
- Chương 69: Dùng em
- Chương 70: Thiên Ý
- Chương 71: Tộc trưởng
- Chương 72: Thề
- Chương 73: Người nước Ly
- Chương 74: Đi một mình
- Chương 75: Học
- Chương 76: Buổi lễ
- Chương 77: Chửi bới
- Chương 78: Thừa Ân
- Chương 79: Trả đòn
- Chương 80: Mẫu hậu
- Chương 81: Tiên Đài
- Chương 82: Âm mưu
- Chương 83: Bữa tiệc
- Chương 84: Sáu dòng họ
- Chương 85: Trở về
- Chương 86: Ô nhiễm
- Chương 87: Vật tế
- Chương 88: Đồ đồng nát
- Chương 89: Tổng kết
- Chương 90: Gặp mặt
- Chương 91: Lửa giận
- Chương 92: Tội lớn
- Chương 93: Cười
- Chương 94: Bò
- Chương 95: Mộ
- Chương 96: Bác bỏ tin đồn
- Chương 97: Âm trạch
- Chương 98: Bạch Tích
- Chương 99: Từ đường
- Chương 100: Động Thiên
- Chương 101: Gáy
- Chương 102: Tu La
- Chương 103: Huyền Tẫn
- Chương 104: Nguồn cội
- Chương 105: Ảnh
- Chương 106: Lửa ác
- Chương 107: Tuổi tác
- Chương 108: Phân tích
- Chương 109: Thuyền giặc
- Chương 110: Âm đạo
- Chương 111: Xem lễ
- Chương 112: Quấn quýt
- Chương 113: Ánh sáng lẻ loi
- Chương 114: Ngọc vỡ
- Chương 115: Tua rua
- Chương 116: Thành quả
- Chương 117: Tuyển thẳng
- Chương 118: Vợ đầu
- Chương 119: Kho hàng
- Chương 120: Phát sóng trực tiếp
- Chương 121: Hỗn loạn
- Chương 122: Cầu nguyện
- Chương 123: Sắc phong
- Chương 124: Thích
- Chương 125: Lên Thềm
- Chương 126: Trời tối
- Chương 127: Mất tích
- Chương 128: Một lòng
- Chương 129: Stand
- Chương 130: Gặp thần
- Chương 131: Vòng lặp
- Chương 132: Manh mối
- Chương 133: Tiến lên
- Chương 134: Đường cụt
- Chương 135: Thoát ra
- Chương 136: Diện thánh
- Chương 137: Hoàn chỉnh
- Chương 138: Vọng Hương
- Chương 139: Nhìn trộm thần
- Chương 140: Hoà thân
- Chương 141: Vì người
- Chương 142: Tướng công
- Chương 143: Giúp em
- Chương 144: Con dâu
- Chương 145: Làm lại
- Chương 146: Hợp tác
- Chương 147: Đồng Tâm
- Chương 148: Bầy thi thể
- Chương 149: Vẫy tay
- Chương 150: Bản thân mình
- Chương 151: Phục Đồ
- Chương 152: Điểm danh
- Chương 153: Không thể quay lại
- Chương 154: Bị che mắt
- Chương 155: Tháp người
- Chương 156: Nhân duyên
- Chương 157: Trống rỗng
- Chương 158: Chúc ngủ ngon
- Chương 159: Chương cuối
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tại sao Tang Hủ không có tim, chắc Châu Hà cũng đoán được. Nhất định là do Tang Thủ Gia, ông già tinh ranh đó đã trải xong đường cho cháu ngoan của mình từ lâu rồi. Nếu Tang Hủ quyết định yên ổn cả đời, làm một người bình thường xoàng xĩnh, sẽ không ai quấy rầy cậu, cậu sẽ bình an cả đời.
Nhưng nếu một ngày nọ Tang Hủ quay về Cõi Mộng, cậu cũng có thể giữ bình tĩnh đối mặt với tất thảy những điều đáng sợ.
Bỏ qua việc này, hiện giờ Châu Hà nổi giận lôi đình.
Mặc dù hắn biết Tang Hủ không nói được câu nào thật lòng, nhưng mọi khi nghe cậu nói ngon nói ngọt, vẫn không tránh khỏi tin tưởng ít nhiều, hắn nghĩ không được mười phần là thật thì kiểu gì cũng phải được bảy tám phần. Dù không được bảy tám phần, thì vẫn phải được năm sáu phần chứ.
Châu Hà đẹp trai chấn động, hắn không tin Tang Hủ ngắm mình hàng ngày mà không rung động, Giờ bị vạch trần toàn bộ, thì ra oắt con này vốn không có tim, gì mà yêu anh nhớ anh muốn ở bên anh, mẹ kiếp đều là giả dối!
"Tên lừa đảo này," Châu Hà nổi cơn tam bành, "Hôm nay ta phải diệt cái miệng chuyên nói dối của ngươi."
Hắn muốn xông tới, bị Trịnh Thạch Đầu đằng sau ôm eo giữ lại.
Trịnh Thạch Đầu nói: "Cụ bớt giận. Giờ chúng ta đang ở trong mộng, đừng lục đục nội bộ thì hơn. Đến khi ra ngoài, cụ băm vằm cậu ta cũng được."
Phương Lan Tắc cũng nói: "Đúng thế đúng thế, từ bé anh tôi đã vậy, thích nói dối, cụ cố đừng giận."
Châu Hà ngoảnh đầu nhìn cậu ta, ngờ vực hỏi: "Anh ngươi?"
"Đúng thế," Lan Tắc cười nói, "Ban đầu tôi còn tưởng là trùng tên, giờ gặp mặt mới phát hiện đúng là anh họ tôi, Tang Hủ." Lan Tắc nhìn sang Tang Hủ, nói, "Anh à, học đại học xong anh chưa bao giờ về nhà, còn nhớ em không?"
Tang Hủ thờ ơ nói, "Nhớ."
Phương Lan Tắc, con trai của cậu mợ. Phương Lan Tắc kém Tang Hủ một tuổi, hai người học cùng một trường tiểu học, cùng một trường cấp hai, sau đó Tang Hủ nhảy cóc thi cấp ba, vào đại học, mới rời khỏi nhà họ Phương.
Tang Hủ còn nhớ hồi nhỏ, Phương Lan Tắc trộm tiền của mợ đi mua kem que, bảo là Tang Hủ làm. Phương Lan Tắc lén chơi máy tính, bảo là Tang Hủ làm. Tang Hủ vô tình để lộ khóa trường mệnh bố mẹ để lại cho cậu, Phương Lan Tắc chạy đi mách mợ, mợ mắng Tang Hủ không biết ơn nhà họ Phương nuôi nấng dạy dỗ mình, lấy khóa trường mệnh của cậu mang đi bán, còn mua ô tô đồ chơi cho Phương Lan Tắc.
Phương Lan Tắc mười tuổi bắt cậu quỳ xuống làm chó sủa gâu gâu, cậu làm theo; Phương Lan Tắc mười lăm tuổi bắt cậu chịu phạt giúp, cậu cũng làm theo.
Là nhà họ Phương, là Phương Lan Tắc dạy cho cậu biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Thật sự không ngờ, hai anh em mình lại gặp nhau ở đây." Phương Lan Tắc đi tới, định vỗ vai cậu, Tang Hủ kín đáo nghiêng người, né tránh tay cậu ta. Phương Lan Tắc hơi ngượng, nói: "Nghe ông chủ bảo anh là người mới, yên tâm, có gì không biết thì cứ bảo em giúp."
"Cậu mời Na gì?" Tang Hủ bỗng hỏi.
Phương Lan Tắc nhếch khóe môi, rất tự hào: "Hộ Pháp Linh Quan, mời ông ta có thể chém yêu trừ ma. Anh thì sao?"
Na dạng tấn công, không tệ. Tang Hủ rất hài lòng.
"Tôi chưa mời," Tang Hủ nói, "Tôi sẽ tìm cậu."
"Ban ngày cậu trốn đi đâu thế? Sao không gọi bọn tôi cứu cậu?" Trịnh Thạch Đầu hỏi.
Tang Hủ nhìn sang Châu Hà, nói khẽ: "Không muốn gây rắc rối cho cụ cố."
Châu Hà lạnh lùng khịt mũi, không thèm tin.
Tang Hủ lại hỏi: "Mọi người kiểm tra căn 1115 và 1117 chưa?"
Văn Uyên không nhìn thấu được cậu, thế thì có thể hành động cùng mọi người được rồi.
"Chưa, hay là giờ đi xem thử?" Trịnh Thạch Đầu xin ý kiến Châu Hà, "Cụ cố, cụ thấy sao ạ?"
"Được thôi, đi xem thử."
Tang Hủ đang định lại gần Châu Hà, Châu Hà bỗng ngoái đầu, chỉ vào Tang Hủ, "Tránh xa ta ra, không muốn nhìn thấy ngươi."
Tang Hủ đành dừng bước, để nhóm Châu Hà đi trước. Nhưng cậu không muốn bọc hậu, nên đi trước Văn Uyên. Văn Uyên yên lặng, tỏ vẻ thản nhiên, tự giác đi sau cùng tất cả mọi người.
Suốt dọc đường, hành lang không một bóng người, cả tòa nhà như đã chết rồi. Hôm nay không thấy ai mở cửa, nhà nào cũng đóng chặt cửa. Đoàn người đi tới tầng 11, căn 1117 trước giờ luôn đóng cửa lại đang mở toang, mọi người bước vào xem, trong nhà không có ai, đồ đạc ngổn ngang. Kiểm tra một lượt, xác nhận không có lối ra khỏi giấc mộng, họ lại đến căn 1115.
Châu Hà đập mạnh cửa nhà 1115, nói: "Này, bà già, kiểm tra nhà, mở cửa!"
Tiếng khóc nức nở vọng ra từ trong nhà, có điều không ai mở cửa.
Châu Hà mất kiên nhẫn nói: "Tiểu Trịnh, vào đây mở cửa."
Trịnh Thạch Đầu lau mặt, hoa văn phức tạp xuất hiện trên mặt y, cả khuôn mặt bị phác họa thành hình mặt nạ Na Thần. Đồng thời cơ thể y trở nên lơ lửng, hư vô, trong suốt như nước. Y mềm oặt thành một vũng nước, uốn éo lách vào khe cửa. Chỉ vài giây trôi qua, tiếng lách cách vọng ra, cửa mở.
Châu Hà bước vào, Trịnh Thạch Đầu ấn công tắc trên tường, không có điện, không bật đèn được. Mọi người bật đèn pin, Tang Hủ nhìn xung quanh, đồ đạc trong nhà bừa bãi lộn xộn, bàn ghế đổ ra sàn, TV vỡ màn hình. Thi thể cháu bà cụ đã biến mất, tiếng khóc hu hu vọng từ bếp ra.
Tìm trong nhà một lượt, không phát hiện lối thoát giấc mộng. Mọi người vào bếp, phát hiện trên tường có một ô đổ rác, đây là đường ống rác, mỗi căn hộ đều có, vứt rác vào, rác sẽ trượt xuống thùng rác ở tầng một. Tiếng khóc vọng ra yếu ớt từ trong đường ống này.
"Ai đi xem thử?" Trịnh Thạch Đầu hỏi.
Không ai tiến lên.
Châu Hà cười khẩy, "Vô dụng."
Tang Hủ nói: "Em đi xem thử."
Châu Hà bảo cậu cút đi, hắn tự mở nắp, bật đèn pin, thò đầu vào nhìn. Bên dưới cách đó không xa, bà cụ đang bám vào đường ống như nhền nhện trong tư thế quái dị. Châu Hà nhớ bà cụ vốn có thân hình gầy gò, giờ lại to tướng như quả bóng được thổi căng. Ánh đèn pin rọi xuống, tiếng khóc của bà cụ dừng lại, sau vai bà có một gương mặt trắng bệch sưng phồng như màn thầu ngửa lên.
Châu Hà tặc lưỡi.
"Bà già, sau lưng bà là cái gì đấy?"
"Hu hu hu..." Bà cụ nói, "Là cháu trai tôi."
Cháu trai bà nhìn chằm chằm vào Châu Hà, Châu Hà quan sát kỹ lưỡng, phát hiện bà cụ không phải béo lên, mà là cơ thể của bà đã nối liền với cháu trai mình.
"Không phải cháu bà chết rồi sao?" Châu Hà hỏi.
"Lại sống rồi..." Bà cụ nói, "Cháu ngoan... bà nội có lỗi với cháu, bà sẽ không bao giờ rời xa cháu nữa..."
Tiếng thùng thùng vọng tới từ đáy đường ống, dường như có thứ gì đó đang bò lên trong ống. Âm thanh càng lúc càng lớn, như thể đang đi tới chỗ này.
Bà cụ liếc nhìn xuống, nói: "Năm người nhà 1117 đến rồi. Chàng trai, mau chạy đi..."
"Có phải bà từng xuống tầng hầm không, nơi đó có gì?" Châu Hà lại hỏi.
"Cô giáo Tưởng... cô giáo Tưởng đã đến đó... để tìm con gái..." Bà cụ lẩm bẩm, "Tạo nghiệt mà... tạo nghiệt... Đây là quả báo của chúng ta."
"Bên dưới có cái gì?" Châu Hà gặng hỏi, "Số thịt đó là gì? Tại sao bà lại bảo các người phải chịu quả báo?"
"Số thịt đó... là thịt cúng... Các cậu sẽ không đến đó chứ, không được——" Bà cụ định nói gì đó, bỗng nghẹn lời, cặp mắt tam giác ngước lên nhìn Châu Hà, toát ra ánh mắt kỳ quái. Nhìn vào mắt bà cụ, lòng Châu Hà chùng xuống. Ánh mắt này vô cùng quen thuộc, chính là ánh mắt của đám người thuê nhà kia khi hắn bám theo họ bị phát hiện ra.
Không nói được là cảm giác gì, ánh mắt này vừa như cảnh giác, vừa chứa một vẻ tà ác khó tả.
Châu Hà biết mình không hỏi thêm được gì nữa, bèn lùi ra khỏi đường ống. Cùng lúc đó, tiếng thùng thùng sâu trong đường ống càng lúc càng gấp gáp hơn, như có thứ gì rất khổng lồ đang di chuyển về phía họ cực nhanh.
Châu Hà ngoái đầu nói: "Trịnh Đại Đầu, phun lửa thiêu họ đi."
Trịnh Thạch Đầu cười xuề, "Cụ cố, tôi tên là Trịnh Thạch Đầu, phép thần thông Thôn Hỏa tôi chưa học được đâu."
Tang Hủ đằng sau hơi chau mày, dòng họ Châu có một phép thần thông là Thôn Hỏa Thuật, có thể nuốt nhả khống chế lửa. Phép thần thông này người ngoại tộc Gõ Cửa cũng học được, cụ cố không biết ư?
Lúc nãy mọi người đều nghe được hết cuộc đối thoại giữa Châu Hà và bà cụ, biết không có nguy hiểm gì lớn, Phương Lan Tắc chủ động tiến lên, định mở nắp đường ống phun lửa. Cậu ta đã luyện Thôn Hỏa Thuật rất thành thạo, vừa khéo thể hiện trước mặt cụ cố.
Tuy nhiên nắp sắt vừa mở ra, một khuôn mặt cụ già tái nhợt xuất hiện ở đó, làm Phương Lan Tắc giật nảy mình. Bà cụ nhìn chằm chằm vào Châu Hà, nói một câu, giọng bà trở nên khàn đặc khó nghe, tựa rắn độc xì xì khè ác ý, khác hẳn chất giọng của bà lúc nãy.
Câu này nghe òng ọc, không giống tiếng người, không ai nghe hiểu ngoại trừ Châu Hà, Tang Hủ để ý sắc mặt hắn trở nên cực kỳ u ám.
Thấy bà cụ định chui ra ngoài, còn có rất nhiều mặt người quái dị chen chúc đằng sau người bà, hình như chính là cả hộ 1117, họ đã trở nên quái dị vô cùng, không giống người nữa. Phương Lan Tắc cuống quýt hít vào, phun ra lửa hừng hực. Trịnh Thạch Đầu cũng giúp cậu ta, hai người hợp tác ép đám quái vật kia lùi lại. Văn Uyên im lặng nãy giờ không biết lấy đâu ra một que hàn điện, hàn cứng nắp sắt. Nắp sắt bị thứ bên trong đập thình thình, tạo thành từng cục nhô lên to cỡ màn thầu.
Châu Hà dẫn họ rút lui ra ngoài, đóng cửa chống trộm. Ngoại trừ Châu Hà, mắt tất cả mọi người đều chảy máu. Tất cả đều tự lấy Bổ Thiên Đan ra nuốt một viên.
Hiện giờ đã tìm tất cả mọi phòng, không có lối thoát giấc mộng, kỳ lạ hơn là họ cũng không nhìn thấy người ngoại tộc của nhà họ Tần. Để tránh bị đám quái vật kia đuổi kịp, giữ an toàn, mọi người rút về tầng 10, vào căn 1016 của Phương Lan Tắc, bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì.
Trong lúc họ nói chuyện, Tang Hủ nhìn quanh căn hộ này, phát hiện trong nhà cực kỳ ngăn nắp, ngay cả chăn trên giường cũng được gấp vuông vắn.
Quả thực việc này không phù hợp với phong cách của Phương Lan Tắc, trước đây về nhà cậu ta bèn vứt tất lung tung, trong phòng bừa bãi, lần nào cũng là Tang Hủ dọn dẹp.
"Cho tới hiện tại, chúng ta còn chưa nhìn thấy cả bóng người ngoại tộc nhà họ Tần, rốt cuộc họ đã đi đâu rồi?" Trịnh Thạch Đầu hỏi.
Phương Lan Tắc nói: "Có phải họ đều xuống dưới rồi không?"
"Tôi đoán nhà họ Tần và lối ra đều nằm ở tầng mười tám dưới đất." Trịnh Thạch Đầu thận trọng đề nghị, "Hay là ngủ một đêm, sáng mai xuống đó tìm xem."
Ở nơi quái gở này, ban ngày vẫn an toàn hơn ban đêm, họ đã quen hành động vào ban ngày.
"E là không ngủ được." Tang Hủ bỗng cất tiếng.
"Tại sao?" Phương Lan Tắc hỏi.
"Mọi người nhìn xem," Tang Hủ nhìn về phía cửa sổ chưa đóng của Phương Lan Tắc, nhíu chặt mày, "Có phải sương mù bên ngoài tràn vào rồi không?"