- Trang chủ
- Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố
- Chương 147: Đồng Tâm
Chương 147: Đồng Tâm
Truyện: Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố
Tác giả: Dương Tố
- Chương 1: Ác mộng
- Chương 2: Minh hôn
- Chương 3: Động phòng
- Chương 4: Đi đêm
- Chương 5: Cúng miếu
- Chương 6: Hỏi Na
- Chương 7: Tám địa danh
- Chương 8: Xác ướp
- Chương 9: Tổ tiên
- Chương 10: Vọng Hương
- Chương 11: Gấp rút lên đường
- Chương 12: Đẻ
- Chương 13: Về nhà
- Chương 14: Công ty
- Chương 15: Tập đoàn
- Chương 16: Dung mạo thật
- Chương 17: Trẻ mồ côi
- Chương 18: Nhà họ Tang
- Chương 19: Thần thông
- Chương 20: Biệt thự
- Chương 21: Người bố
- Chương 22: Sương mù
- Chương 23: Người mẹ
- Chương 24: Vô Thường
- Chương 25: Xuất hiện
- Chương 26: Trong gương
- Chương 27: Mượn thọ
- Chương 28: Sát sinh
- Chương 29: Đi xe máy
- Chương 30: Quan Âm
- Chương 31: Chuột nhắt
- Chương 32: Cuộc họp
- Chương 33: Thăng cấp
- Chương 34: Chung cư
- Chương 35: Người thuê nhà
- Chương 36: Khuôn mặt
- Chương 37: Thịt cúng
- Chương 38: Oán hồn
- Chương 39: Linh Quan
- Chương 40: Tâm Na
- Chương 41: Tầng hầm
- Chương 42: Tiếng âm
- Chương 43: Giếng chôn tập thể
- Chương 44: Ngủ
- Chương 45: Trùng Xác
- Chương 46: Trói Hồn
- Chương 47: Mẹ con
- Chương 48: Đề bạt
- Chương 49: Chính Ninh
- Chương 50: Trừng phạt
- Chương 51: Sắp xếp
- Chương 52: Nhìn trộm lần đầu
- Chương 53: Nhìn trộm lần hai
- Chương 54: Ma Da
- Chương 55: Bình vàng
- Chương 56: Im lìm
- Chương 57: Nước cổ
- Chương 58: Xuống nước
- Chương 59: Rắn Xác
- Chương 60: Tượng đá
- Chương 61: Chó vàng
- Chương 62: Công chúa
- Chương 63: Chuyện xưa
- Chương 64: Bản đồ
- Chương 65: Bế tắc
- Chương 66: Tổ tiên
- Chương 67: Thời gian
- Chương 68: Rắn Chúa
- Chương 69: Dùng em
- Chương 70: Thiên Ý
- Chương 71: Tộc trưởng
- Chương 72: Thề
- Chương 73: Người nước Ly
- Chương 74: Đi một mình
- Chương 75: Học
- Chương 76: Buổi lễ
- Chương 77: Chửi bới
- Chương 78: Thừa Ân
- Chương 79: Trả đòn
- Chương 80: Mẫu hậu
- Chương 81: Tiên Đài
- Chương 82: Âm mưu
- Chương 83: Bữa tiệc
- Chương 84: Sáu dòng họ
- Chương 85: Trở về
- Chương 86: Ô nhiễm
- Chương 87: Vật tế
- Chương 88: Đồ đồng nát
- Chương 89: Tổng kết
- Chương 90: Gặp mặt
- Chương 91: Lửa giận
- Chương 92: Tội lớn
- Chương 93: Cười
- Chương 94: Bò
- Chương 95: Mộ
- Chương 96: Bác bỏ tin đồn
- Chương 97: Âm trạch
- Chương 98: Bạch Tích
- Chương 99: Từ đường
- Chương 100: Động Thiên
- Chương 101: Gáy
- Chương 102: Tu La
- Chương 103: Huyền Tẫn
- Chương 104: Nguồn cội
- Chương 105: Ảnh
- Chương 106: Lửa ác
- Chương 107: Tuổi tác
- Chương 108: Phân tích
- Chương 109: Thuyền giặc
- Chương 110: Âm đạo
- Chương 111: Xem lễ
- Chương 112: Quấn quýt
- Chương 113: Ánh sáng lẻ loi
- Chương 114: Ngọc vỡ
- Chương 115: Tua rua
- Chương 116: Thành quả
- Chương 117: Tuyển thẳng
- Chương 118: Vợ đầu
- Chương 119: Kho hàng
- Chương 120: Phát sóng trực tiếp
- Chương 121: Hỗn loạn
- Chương 122: Cầu nguyện
- Chương 123: Sắc phong
- Chương 124: Thích
- Chương 125: Lên Thềm
- Chương 126: Trời tối
- Chương 127: Mất tích
- Chương 128: Một lòng
- Chương 129: Stand
- Chương 130: Gặp thần
- Chương 131: Vòng lặp
- Chương 132: Manh mối
- Chương 133: Tiến lên
- Chương 134: Đường cụt
- Chương 135: Thoát ra
- Chương 136: Diện thánh
- Chương 137: Hoàn chỉnh
- Chương 138: Vọng Hương
- Chương 139: Nhìn trộm thần
- Chương 140: Hoà thân
- Chương 141: Vì người
- Chương 142: Tướng công
- Chương 143: Giúp em
- Chương 144: Con dâu
- Chương 145: Làm lại
- Chương 146: Hợp tác
- Chương 147: Đồng Tâm
- Chương 148: Bầy thi thể
- Chương 149: Vẫy tay
- Chương 150: Bản thân mình
- Chương 151: Phục Đồ
- Chương 152: Điểm danh
- Chương 153: Không thể quay lại
- Chương 154: Bị che mắt
- Chương 155: Tháp người
- Chương 156: Nhân duyên
- Chương 157: Trống rỗng
- Chương 158: Chúc ngủ ngon
- Chương 159: Chương cuối
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Trên biển băng vô tận, cột cao vời vợi xếp so le. Thẩm Tri Đường mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng đồng nghiệp xung quanh xuất hiện lần lượt, còn sếp tổng đã đứng trên cột cổ xưa cao nhất từ lâu, đang im lặng nhìn xuống họ.
Lần trước vào mộng, cô vô tình biết được anh Châu chính là con trai của Trọng Tự – Tức Hoang. Giờ anh Châu đã chết, mà sếp tổng vẫn tồn tại, chứng tỏ phỏng đoán sếp tổng là Tức Hoang trước đây của cô đã sai. Có điều, bây giờ đối với cô mà nói, thân phận của sếp tổng đã không còn quan trọng nữa rồi, cô lo lắng cho Tang Hủ hơn.
Mấy ngày nay cô liên tục nhắn tin cho Tang Hủ, chỉ nhận được một tin nhắn trả lời, thật sự rất lo cậu làm chuyện gì dại dột. Lần trước sếp tổng nói Tang Hủ có thể dự họp, chắc cậu sẽ xuất hiện ở đây. Cô kiễng chân lên tìm Tang Hủ giữa các cột, tìm rất lâu, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cậu ở góc trong cùng.
Khoảng cách giữa họ rất xa, thấy được thấp thoáng thân hình cậu gầy xọp đi, Thẩm Tri Đường không tránh khỏi lo âu, hạ giọng gọi cậu, cậu không đáp.
Hàn Nhiêu đối diện lắc đầu, thì thầm: "Người không sao là được rồi, tạm thời để cậu ấy im lặng một mình đi."
Thẩm Tri Đường chẳng còn cách nào khác, đành phải vậy.
"Báo cáo cấp bậc của mọi người đi." Chất giọng trầm của sếp tổng vọng xuống.
Thẩm Tri Đường giật mình, giơ cao tay, tự hào nói: "Báo cáo sếp tổng, tôi đã Lên Thềm."
"Ồ?" Tang Hủ hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô.
"Lần vào mộng trước, chúng tôi gặp phải đội của Trọng Tự, vì cứu chúng tôi, anh Châu đã..." Thẩm Tri Đường liếc nhìn Tang Hủ đằng xa, mím môi nói, "Tóm lại, chúng tôi bắt được Tần Sơ Liễu, tôi đã ăn quả tim của anh ta, đã Lên Thềm rồi."
Thì ra là vậy. Lúc đó Tang Hủ cứ mụ mị, không chú ý đến Thẩm Tri Đường moi tim Tần Sơ Liễu.
Thẩm Tri Đường thấy Tang Hủ bất động, rõ ràng là hồn vía để đâu đâu, bèn trả lời thay: "Anh Kiến Quốc... khụ, ý tôi là Tang Hủ, anh ấy đã Vọng Hương rồi."
Ngoại trừ Văn Uyên, các nhân viên có mặt lũ lượt hít vào. Không ngờ công ty của họ đã có cao thủ cấp Vọng Hương, Lý Tùng La thầm tặc lưỡi, Thẩm Tri Đường Lên Thềm, tổ trưởng Tang Vọng Hương, quả nhiên công ty Ác Mộng nhân tài lớp lớp. Chỉ một Vọng Hương cũng đủ cho Tần Thị, Minh Thị cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.
Giờ đây năm dòng họ đã trở thành thì quá khứ, công ty Ác Mộng mới là lớn mạnh thật sự. Cô không khỏi lấy làm mừng mình gia nhập từ sớm, trở thành một trong số các nhân viên nòng cốt.
Tang Hủ chờ mọi người lấy lại bình tĩnh, rời mắt nhìn sang Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly lịch thiệp mỉm cười nói: "Tôi tạm thời vẫn là Lên Thềm."
Văn Uyên phía sau nói: "Qua Sông."
Lý Tùng La hơi xấu hổ cúi đầu, "Tôi cũng là Qua Sông."
Cuối cùng đến lượt Hàn Nhiêu, thấy mình không phải người cấp thấp nhất, Hàn Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, nói to: "Tôi cũng Qua Sông, có điều sếp yên tâm, tôi sẽ cố gắng thăng cấp bản thân mình!"
Thẩm Tri Ly nhạy bén hỏi: "Sếp tổng hỏi cấp bậc của chúng tôi, có công việc gì mới muốn giao phó ạ?"
"Đúng thế," giọng sếp tổng hiền hòa điềm đạm, "Lần này mãi không triệu tập mở cuộc họp, là bởi ta đã gặp mặt thủy tổ sáu dòng họ."
"Gì cơ?" Hàn Nhiêu cực kỳ ngạc nhiên, "Không phải họ đã chết rồi ư?"
"Trong quá khứ, ta đã tìm thấy sự tồn tại của họ." Tang Hủ không định giải thích quá nhiều, chỉ nói, "Chúng ta đã đạt được thỏa thuận, ba nghìn năm trước, họ sẽ tiến vào một nơi tên là Chốn Phục Đồ. Còn các ngươi ở ba nghìn năm sau, cũng sẽ đến nơi đó. Nơi ấy là vị trí đích thực của Cổng Huyền Tẫn, không có quá khứ, cũng không có tương lai. Có lẽ ở nơi đó, các ngươi sẽ có cơ hội chứng kiến khởi nguồn của tất cả."
Mọi người nghe mà ù ù cạc cạc, ngơ ngác nhìn nhau. Trong số những người có mặt, chỉ có Văn Uyên và Thẩm Tri Ly biết đến Cổng Huyền Tẫn, Thẩm Tri Ly cười nói: "Thú vị, lần trước ở âm trạch nhà họ Triệu nhìn thấy một cái Cổng Huyền Tẫn, tưởng sẽ thấy được cái gọi là khởi nguồn, không ngờ phía sau lại là mộ của Triệu Thanh Duẫn. Thứ này tồn tại thật ư?"
Hàn Nhiêu tràn trề tự tin, "Sếp tổng bảo có, thì nhất định là có."
Nụ cười của Thẩm Tri Ly có thêm phần mỉa mai, như đang chửi anh ta là "đồ nịnh bợ".
Hàn Nhiêu chẳng buồn so đo với hắn, hỏi Thẩm Tri Đường: "Cô gái*, anh nói đúng không?"
Thẩm Tri Đường nghiêm túc gật đầu, "Đúng thế."
Thẩm Tri Ly: "..."
"Ờm, tôi băn khoăn." Thẩm Tri Đường lại nói, "Trong sách cổ ghi rằng "Cốc Thần bất tử, chính là Huyền Tẫn. Cổng Huyền Tẫn, là gốc rễ đất trời, tồn tại vĩnh viễn, mãi không cạn kiệt", cũng có nghĩa là, cái gọi là Cổng Huyền Tẫn chính là khởi nguồn của trời đất, là một khái niệm hết sức trừu tượng. Nếu Chốn Phục Đồ thật sự có thứ đó tồn tại, ắt là nơi cực gần thần linh, cũng có nghĩa là rủi ro cực kỳ cực kỳ cao. Sếp tổng, thứ cho tôi mạo muội, tôi nghĩ rằng có thể anh Hàn, ông Lý Tư Cựu và bạn Tiểu Văn không phù hợp với hành động lần này."
"Không," Lý Tùng La hít sâu một hơi, lấy can đảm nói, "Hãy tin tôi, tôi làm được, tôi sẽ không tạo gánh nặng cho mọi người đâu!"
Hàn Nhiêu vốn không muốn đi lắm, suy cho cùng thì tính mạng quan trọng hơn, nhưng thấy lão già Lý Tư Cựu cố gắng thế, không thể không bấm bụng nói: "Tôi tôi tôi tôi cũng làm được!"
Chỉ có Văn Uyên thành thật phát biểu: "Tôi không đi."
Mọi người lũ lượt ngoái đầu nhìn cậu ta.
Vẻ mặt cậu ta rất dửng dưng, như thể không nhận ra phát ngôn của mình đường đột cỡ nào. Trong đám nhân viên tích cực thể hiện bản thân, chỉ có cậu ta chọn làm một người thiếu chí tiến thủ.
Hàn Nhiêu không khỏi trợn mắt, sao công ty lại có nhân viên buông xuôi thế này?
"Nếu ngươi thăng cấp Lên Thềm thì sao?" Tang Hủ hỏi.
Văn Uyên gật đầu, "Đi được."
"Tốt lắm, ta sẽ gửi tọa độ mục tiêu cho ngươi, hy vọng ngươi đến nơi đúng giờ."
Nghĩa là sao? Mọi người đều không hiểu, chẳng phải cấp bậc của Văn Uyên là Qua Sông đấy ư?
Lý Tùng La bỗng vỡ lẽ, "Sếp tổng, ngài sẽ thăng cấp cho chúng tôi ư?"
"Đúng thế," Tang Hủ bình tĩnh nói, "Ta sẽ gửi Thẻ Đồng Tâm cho các người, thẻ sẽ khắc bát tự ngày sinh của cậu Tang Hủ, cũng có nghĩa là, lần vào mộng tiếp theo chư vị sẽ đáp xuống cùng chỗ với cậu ta. Ai không muốn tham gia, trước đêm mai có thể rút lui bất cứ lúc nào, không dùng Thẻ Đồng Tâm là được. Một khi vào mộng, sẽ không thể quay đầu. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tổ tiên sáu dòng họ sẽ đưa các người đến cột mốc. Sau khi vào mộng, Tang Hủ chỉ huy, các người hãy nghe theo chỉ huy, giúp đỡ lẫn nhau, hành động thận trọng."
Dứt lời, cậu cố tình liếc nhìn Thẩm Tri Ly.
"Nghe theo chỉ huy", cậu cố tình ám chỉ Thẩm Tri Ly, chẳng biết hắn ta có hiểu hay không.
Tang Hủ tạm dừng, lại hỏi: "Ta hỏi lại lần nữa, có ai không muốn đi không? Không cần phải miễn cưỡng, suy cho cùng thì như Thẩm Tri Đường nói, hành động lần này ắt sẽ nguy hiểm vô cùng."
Mạo hiểm một lần, được miễn phí cơ hội Lên Thềm, sao Lý Tùng La có thể không nắm bắt thời cơ được? So với việc đau khổ ở cấp bậc Qua Sông, suốt ngày chịu đựng rủi ro đóng giả Lý Tư Cựu, chi bằng mạo hiểm Lên Thềm. Chỉ cần Lên Thềm, dù cho bị vạch trần thân phận, cô cũng có thể chế ngự gia tộc Lý Thị, trở thành người cầm quyền đích thực của gia tộc.
Cô trịnh trọng nói: "Tôi tham gia."
Lão già này ton hót quá, Hàn Nhiêu nghi ngờ ông ta muốn thay thế vị trí nhân viên số 0 của mình.
Hàn Nhiêu không chịu thua kém, nói: "Tôi cũng tham gia."
Tang Hủ nhìn quanh, Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Đường và Văn Uyên đều bày tỏ sẽ tham gia.
"Ba nghìn năm nay, từ thủy tổ sáu dòng họ đến chúng ta, từ Cõi Mộng đến hiện thực, bóng ma thần linh luôn ở đó. Có lẽ lần này, chúng ta sẽ tìm được khởi nguồn, tìm được đáp án, tìm được cách kết thúc ác mộng." Tang Hủ trịnh trọng nói, "Đây sẽ là lần đầu tiên toàn bộ nhân viên công ty hành động, ta đợi các vị khải hoàn."
Thẩm Tri Đường hết sức kích động, nói từng chữ một: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Cuộc họp kết thúc, Tang Hủ lấy ra một tấm Thẻ Đồng Tâm trắng, khắc bát tự ngày sinh của Châu Hà lên thẻ.
Thẻ Đồng Tâm không có tác dụng với người ở cách thời gian quá xa, nhưng nếu thời gian Chốn Phục Đồ hỗn loạn, thế thì khi Châu Hà tới nơi, Thẻ Đồng Tâm sẽ đưa Tang Hủ đến đó.
"Đồng Tâm", ai đặt tên ấy cho tấm thẻ này?
Người đầu tiên dùng Thẻ Đồng Tâm, cũng muốn đến bên người mình yêu ư?
Tang Hủ đứng dậy, lấy toàn bộ Bổ Thiên Đan cất trong két sắt ra, rời khỏi văn phòng sếp tổng.
.
[Giấc mộng thứ tám: ???]
[Độ khó: Cấp S]
[Chúc mừng em tìm được đúng đường, khoảng cách giữa em và thần linh chỉ còn chút ít nữa thôi. Tuy nhiên đi tiếp có thể sẽ là cái chết, cũng có thể sẽ là điểm cuối. Tang Hủ, em đã chuẩn bị đi tới điểm cuối chưa?]
Dòng chữ lơ lửng biến mất, Tang Hủ nhìn xung quanh, phát hiện mình đã đáp xuống chốn đồng không mông quạnh. Cậu cúi đầu nhìn tọa độ hiển thị trên đồng hồ đeo tay điện tử, rất gần tọa độ dự kiến, nhưng rõ ràng là cậu chưa đến Chốn Phục Đồ. Việc này nằm trong dự đoán của cậu, cậu chưa đạt điều kiện vào Chốn Phục Đồ, xem ra là đã đáp xuống một khu vực khá gần Chốn Phục Đồ.
Cậu khoác ba lô đứng dậy, mặt trời chói chang rọi lên má, chẳng bao lâu sau lưng cậu đã đầm đìa mồ hôi.
Những người khác đâu?
Cậu muộn màng phát hiện ra, cậu không đáp xuống cùng chỗ với nhóm Hàn Nhiêu, Thẩm Tri Ly.
Thế này là thế nào? Họ không dùng Thẻ Đồng Tâm, hay là Thẻ Đồng Tâm gặp sự cố, khiến họ đáp xuống nơi khác?
Cậu lấy bộ đàm cầm tay quân dụng ra, chỉnh đến tần số đã giao hẹn. Kể từ sau khi nắm giữ Châu Thị, khối tài sản của Hàn Nhiêu tăng vọt, anh ta phát huy năng lực tiền bạc, trước khi vào Cõi Mộng, anh ta trang bị cho tất cả mọi người đủ thứ thiết bị quân dụng.
Đang nghịch bộ đàm, Tang Hủ chợt nhìn thấy trên đồi phía xa có người ra sức vẫy tay với mình. Cuối cùng cũng nhìn thấy một đồng đội, Tang Hủ khoác ba lô lên đi về phía đó.
Chẳng mấy chốc, tiếng rè rè vọng ra từ bộ đàm, có người đang gọi trong kênh:
"Thẩm Tri Ly gọi Tiểu Đường, hết."
"Thẩm Tri Đường có mặt, những người khác có ở đây không? Hết."
"Lý Tư Cựu và Hàn Nhiêu có mặt, trong tầm nhìn không thấy ai khác."
"Văn Uyên đã đến địa điểm chỉ định, chờ mọi người đến tìm tôi."
Thẩm Tri Ly nói: "OK, cảm ơn bạn Tiểu Văn. Xem ra Đại Tộc Trưởng của chúng ta đã chết, tiếp theo tôi sẽ tiếp quản chức đội trưởng."
"Cút mẹ đi." Hàn Nhiêu chửi.
Tang Hủ lên tiếng kịp thời: "Tôi chưa chết, Thẩm Tri Ly nghe theo chỉ huy, anh Hàn không được chửi bậy, mọi người báo cáo xem ai đang ở với ai."
Lý Tùng La nói: "Tôi ở cùng Lý Tư Cựu và Hàn Nhiêu."
"Tôi ở một mình." Giọng Thẩm Tri Đường vọng ra.
"Tôi cũng ở một mình, Tiểu Đường báo tọa độ đi, anh đi tìm em." Thẩm Tri Ly nói.
Ngoại trừ Lý Tùng La và Hàn Nhiêu, những người khác đều ở một mình?
Tang Hủ nhìn người phía xa, trong lòng bỗng thắt lại, hỏi: "Có ai đang vẫy tay với tôi không?"
"Tôi không vẫy." Thẩm Tri Ly nói.
"Không phải tôi." Thẩm Tri Đường nói.
Hàn Nhiêu và Lý Tùng La nói: "Chúng tôi không vẫy."
Văn Uyên nói: "Không."
Tang Hủ: "..."
Không phải người của họ, thế người kia là ai?
Tang Hủ dừng bước, đang định lấy ống nhòm ra quan sát, chợt thấy người đó chạy về phía mình bằng tốc độ cực nhanh. Tốc độ đó vượt ngoài sức tưởng tượng, cơ bản không phải việc người bình thường làm được. Nếu là trước đây, Tang Hủ nhìn thấy một người kỳ lạ vô cớ lao về phía mình, suy nghĩ đầu tiên sẽ là bỏ chạy.
Nhưng cậu bây giờ đã khác xưa, không chỉ khác về cấp bậc, mà còn khác về thiết bị.
Cậu khom lưng vác một khẩu súng phóng tên lửa, nhắm vào người đó.
Dịch đến đây tôi kêu diss mẹ rõ to giữa công ty lmao.
Mặc kệ kẻ nọ là cái gì, một phát tên lửa đủ cho kẻ đó hoài nghi đời ma. Đến đây anh bạn, Tang Hủ lặng lẽ nghĩ, không ai cản được đường mình, không ai cả.