- Trang chủ
- Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố
- Chương 114: Ngọc vỡ
Chương 114: Ngọc vỡ
Truyện: Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố
Tác giả: Dương Tố
- Chương 1: Ác mộng
- Chương 2: Minh hôn
- Chương 3: Động phòng
- Chương 4: Đi đêm
- Chương 5: Cúng miếu
- Chương 6: Hỏi Na
- Chương 7: Tám địa danh
- Chương 8: Xác ướp
- Chương 9: Tổ tiên
- Chương 10: Vọng Hương
- Chương 11: Gấp rút lên đường
- Chương 12: Đẻ
- Chương 13: Về nhà
- Chương 14: Công ty
- Chương 15: Tập đoàn
- Chương 16: Dung mạo thật
- Chương 17: Trẻ mồ côi
- Chương 18: Nhà họ Tang
- Chương 19: Thần thông
- Chương 20: Biệt thự
- Chương 21: Người bố
- Chương 22: Sương mù
- Chương 23: Người mẹ
- Chương 24: Vô Thường
- Chương 25: Xuất hiện
- Chương 26: Trong gương
- Chương 27: Mượn thọ
- Chương 28: Sát sinh
- Chương 29: Đi xe máy
- Chương 30: Quan Âm
- Chương 31: Chuột nhắt
- Chương 32: Cuộc họp
- Chương 33: Thăng cấp
- Chương 34: Chung cư
- Chương 35: Người thuê nhà
- Chương 36: Khuôn mặt
- Chương 37: Thịt cúng
- Chương 38: Oán hồn
- Chương 39: Linh Quan
- Chương 40: Tâm Na
- Chương 41: Tầng hầm
- Chương 42: Tiếng âm
- Chương 43: Giếng chôn tập thể
- Chương 44: Ngủ
- Chương 45: Trùng Xác
- Chương 46: Trói Hồn
- Chương 47: Mẹ con
- Chương 48: Đề bạt
- Chương 49: Chính Ninh
- Chương 50: Trừng phạt
- Chương 51: Sắp xếp
- Chương 52: Nhìn trộm lần đầu
- Chương 53: Nhìn trộm lần hai
- Chương 54: Ma Da
- Chương 55: Bình vàng
- Chương 56: Im lìm
- Chương 57: Nước cổ
- Chương 58: Xuống nước
- Chương 59: Rắn Xác
- Chương 60: Tượng đá
- Chương 61: Chó vàng
- Chương 62: Công chúa
- Chương 63: Chuyện xưa
- Chương 64: Bản đồ
- Chương 65: Bế tắc
- Chương 66: Tổ tiên
- Chương 67: Thời gian
- Chương 68: Rắn Chúa
- Chương 69: Dùng em
- Chương 70: Thiên Ý
- Chương 71: Tộc trưởng
- Chương 72: Thề
- Chương 73: Người nước Ly
- Chương 74: Đi một mình
- Chương 75: Học
- Chương 76: Buổi lễ
- Chương 77: Chửi bới
- Chương 78: Thừa Ân
- Chương 79: Trả đòn
- Chương 80: Mẫu hậu
- Chương 81: Tiên Đài
- Chương 82: Âm mưu
- Chương 83: Bữa tiệc
- Chương 84: Sáu dòng họ
- Chương 85: Trở về
- Chương 86: Ô nhiễm
- Chương 87: Vật tế
- Chương 88: Đồ đồng nát
- Chương 89: Tổng kết
- Chương 90: Gặp mặt
- Chương 91: Lửa giận
- Chương 92: Tội lớn
- Chương 93: Cười
- Chương 94: Bò
- Chương 95: Mộ
- Chương 96: Bác bỏ tin đồn
- Chương 97: Âm trạch
- Chương 98: Bạch Tích
- Chương 99: Từ đường
- Chương 100: Động Thiên
- Chương 101: Gáy
- Chương 102: Tu La
- Chương 103: Huyền Tẫn
- Chương 104: Nguồn cội
- Chương 105: Ảnh
- Chương 106: Lửa ác
- Chương 107: Tuổi tác
- Chương 108: Phân tích
- Chương 109: Thuyền giặc
- Chương 110: Âm đạo
- Chương 111: Xem lễ
- Chương 112: Quấn quýt
- Chương 113: Ánh sáng lẻ loi
- Chương 114: Ngọc vỡ
- Chương 115: Tua rua
- Chương 116: Thành quả
- Chương 117: Tuyển thẳng
- Chương 118: Vợ đầu
- Chương 119: Kho hàng
- Chương 120: Phát sóng trực tiếp
- Chương 121: Hỗn loạn
- Chương 122: Cầu nguyện
- Chương 123: Sắc phong
- Chương 124: Thích
- Chương 125: Lên Thềm
- Chương 126: Trời tối
- Chương 127: Mất tích
- Chương 128: Một lòng
- Chương 129: Stand
- Chương 130: Gặp thần
- Chương 131: Vòng lặp
- Chương 132: Manh mối
- Chương 133: Tiến lên
- Chương 134: Đường cụt
- Chương 135: Thoát ra
- Chương 136: Diện thánh
- Chương 137: Hoàn chỉnh
- Chương 138: Vọng Hương
- Chương 139: Nhìn trộm thần
- Chương 140: Hoà thân
- Chương 141: Vì người
- Chương 142: Tướng công
- Chương 143: Giúp em
- Chương 144: Con dâu
- Chương 145: Làm lại
- Chương 146: Hợp tác
- Chương 147: Đồng Tâm
- Chương 148: Bầy thi thể
- Chương 149: Vẫy tay
- Chương 150: Bản thân mình
- Chương 151: Phục Đồ
- Chương 152: Điểm danh
- Chương 153: Không thể quay lại
- Chương 154: Bị che mắt
- Chương 155: Tháp người
- Chương 156: Nhân duyên
- Chương 157: Trống rỗng
- Chương 158: Chúc ngủ ngon
- Chương 159: Chương cuối
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Tang Hủ cảm thấy mình bị xé thành sợi dài, bị Bạch Tích kéo theo lao nhanh như bay. Trong mông lung như có sáu luồng ánh mắt đổ dồn về phía này, Bạch Tích rít lên, chạy nhanh hơn nữa, Tang Hủ bám vào tóc cô, bóng tối ngợp trời kín đất đằng sau cuồn cuộn ập tới, bên trong là thi thể điên cuồng chuyển động tựa sóng cả, một nỗi sợ hãi vô cớ nhấn chìm trái tim, Tang Hủ vô thức nghĩ, nếu bị đuổi kịp thì tiêu mất.
Chạy mau, chạy mau.
Tang Hủ nghiến răng đuổi theo Bạch Tích, Bạch Tích kéo cậu một phát, thấy bóng tối đằng sau sắp nuốt chửng toàn bộ thời gian, Bạch Tích kéo Tang Hủ nhắm một tia sáng chui vào. Trong quần xã âm trạch, ngài phát ra tiếng gào rú ghê rợn, đàn ngài va đập điên cuồng, hàng nghìn tiếng vỗ cánh hòa vào nhau, làm người ta sởn gai ốc.
Tang Hủ nhìn thấy, tất cả các con ngài đều bắt lửa, cánh ngài trắng bệch bốc cháy như giấy trắng. Thẩm Tri Ly nhảy từ vách đá xuống, dang rộng hai tay nhảy vào đàn ngài, đàn ngài điên cuồng nhấn chìm hắn, ngọn lửa bén vào cơ thể hắn, thiêu đốt cả hắn thành tro bụi.
Tang Hủ sốc, Thẩm Tri Ly chết rồi?
"Đừng cử động lung tung, Táo Quân đang ở đây." Giọng Bạch Tích vang lên đằng sau đầu cậu, "Tôi đã che khuất những thứ cậu không nên nhìn, tốt nhất là cậu đừng để Táo Quân phát hiện ra, nếu không thì tôi cũng bó tay."
Cô ta lại mọc trên gáy cậu rồi?
Xin đấy, tha cho gáy cậu có được không?
Tang Hủ sởn da gà, nhưng lại không làm được gì. Hiện giờ cậu không biết đang mắc kẹt ở đâu, hình như là một kẽ hở trong vách đá. Kẽ hở này cực kỳ chật hẹp tù túng, Tang Hủ hơi cựa quậy, da thịt sẽ bị cứa đau điếng. Hơn nữa vách đá còn nóng bỏng, Tang Hủ cảm giác mình sắp bị nấu chín rồi.
May mà vị trí này có thể nhìn rõ tình hình ở quần xã âm trạch, cậu nhìn xuống dưới, rất nhiều chỗ bị che mờ, chắc hẳn chính là thứ cậu không nên nhìn mà Bạch Tích bảo.
Tro ngài bay ngợp trời, có lẽ tro của Thẩm Tri Ly cũng nằm trong số đó. Thì ra đây chính là hiến tế, Táo Quân đã dùng lửa ăn thịt họ.
Hiệu ứng làm mờ đang tan biến, lùi vào bóng tối từ bốn phía, lùi đến nơi mắt người không nhìn thấy được. Tang Hủ nhạy bén cảm nhận được nhiệt độ đang giảm, đây là điềm báo Táo Quân rời đi. Tang Hủ thì thầm hỏi: "Cô là Bạch Tích thật à? Triệu Thanh Duẫn đã hồi sinh cô à?"
Bạch Tích cười hỏi: "Thật thật giả giả, quan trọng lắm à? Trong đạo Tu La, chưa bao giờ có cái gọi là phân biệt thật giả. Chỉ cần Thanh Duẫn cho rằng tôi là thật, thì tôi là thật."
Chắc Tang Hủ đã vỡ lẽ, cậu nói: "Cảm ơn cô."
"Cậu nên cảm ơn Thanh Duẫn," Bạch Tích nói, "Hai nghìn năm trước, chàng ô nhiễm trầm trọng khó đảo ngược, bèn tự phong ấn mình đằng sau Cổng Huyền Tẫn, dặn dò tôi canh gác nơi này đợi cậu đến. Cậu từng gặp chàng, chắc cũng biết, chàng là một người rất đỗi dịu dàng."
"Lúc chàng còn ở đây, toàn nói rằng chàng không bằng thủy tổ khác trong sáu dòng họ. Nhưng theo tôi thấy, Tang Thiên Ý quá tuyệt tình, Châu Kính Quân EQ thấp, Tang Vạn Niên quá lươn lẹo, Lý Chung Tú tàn bạo, Minh Lan Sinh thiếu quyết đoán, Tần Tư Tư toàn lảng tránh, chỉ có Thanh Duẫn mới là tốt nhất."
Tang Hủ im lặng lắng nghe, chợt không rõ quan hệ nhân quả này nữa.
Bạch Tích đưa cậu đến ba nghìn năm trước, nhờ đó cậu gặp được Triệu Thanh Duẫn, khiến Triệu Thanh Duẫn kiên định tiếp tục suy nghĩ tu luyện sau khi mất vợ, tu thành Bạch Tích. Nhưng cũng là Triệu Thanh Duẫn dặn dò Bạch Tích đợi Tang Hủ ở âm trạch, đưa Tang Hủ về ba nghìn năm trước.
Cậu gặp được Triệu Thanh Duẫn, rốt cuộc là nhân hay là quả?
"Đừng nghĩ nữa," Bạch Tích giải thích, "Trong tầm nhìn của thần, thời gian là phi tuyến tính. Nhân và quả đồng thời xảy ra, đồng thời tồn tại. Dùng thần thông sẽ phá vỡ giới hạn tuyến tính của dòng thời gian, tiêu diệt logic nhân quả. Thanh Duẫn nói, trong thế giới của thần chỉ có thuyết mục đích, không có thuyết nhân quả. Chàng bảo tôi đợi cậu không phải là vì ba nghìn năm trước cậu đã gặp chàng, mà là để hoàn thành vòng lặp thời gian này, để chuyện chàng biết sẽ xảy ra biến thành hiện thực."
"Cậu hiểu đến đây là được rồi, đừng nghiên cứu thêm nữa. Thứ liên quan đến thần, nghiên cứu càng sâu thì càng dễ phát điên. Tôi còn một thứ muốn cho cậu, cậu lục túi áo đi."
Tang Hủ sờ túi áo gió, chạm thấy hai vật thể lạnh băng hình tròn.
Là ngọc Trùng Xác của Châu Hà, lại còn là hai viên!
"Cái này coi như thù lao, Thanh Duẫn muốn cậu giúp chàng một việc."
"Việc gì?" Tang Hủ hỏi.
Bạch Tích còn chưa kịp trả lời, phía quần xã âm trạch đột nhiên rung chuyển. Tang Hủ ngẩng đầu lên, hiệu ứng làm mờ đã biến mất hoàn toàn, Táo Quân đi rồi, nhưng ngọn lửa chưa tắt. Tro của đàn ngài như sôi sùng sục, cuồn cuộn kết hợp với ngọn lửa, dần dần hội tụ thành hình người.
Tang Hủ bất giác nín thở.
Ngay sau đó, một bóng người bước từng bước ra khỏi ngọn lửa điên cuồng không tắt kia.
Ngọn lửa l**m láp mái tóc hơi quăn của hắn, nhưng không làm hắn bị thương mảy may. Tang Hủ cảm thấy hắn đã thay đổi, nhưng không nói được là thay đổi ở đâu. Hắn ngẩng gương mặt trắng bệch, nhìn về phía Tang Hủ như cảm nhận được điều gì, mỉm cười mê hoặc.
Tang Hủ đẩy mạnh, rút mình ra khỏi khe nứt vách đá, nhảy phốc xuống, nhẹ nhàng đáp đất. Ánh mắt của Thẩm Tri Ly lướt qua gáy cậu, nhưng không hỏi gì, chỉ mỉm cười.
"Anh cảm thấy thế nào?" Tang Hủ nhíu mày hỏi.
"Rất đói." Thẩm Tri Ly hỏi lịch sự, "Ăn cậu được không? Cậu là người trong đạo, đã ăn không ít Bổ Thiên Đan, là đồ bổ rất tốt."
Tang Hủ: "..."
Ánh mắt hắn hừng hực như lửa, còn thè lưỡi đỏ tươi l**m môi, như thật sự khát vọng được ăn thịt Tang Hủ. Tang Hủ lấy ra một chiếc bộ đàm không dây ngay trước mặt hắn. Trước khi vào mộng, Hàn Nhiêu đã kiếm cho Thẩm Tri Đường và Tang Hủ một chiếc radio xách tay quân dụng tầm xa siêu cao tần, đề đề phòng lúc cần kíp, không ngờ giờ lại dùng tới. Tiếc rằng thứ này Hàn Nhiêu cũng chỉ kiếm được ba chiếc, nếu không thì Tang Hủ còn muốn cho Châu Hà một cái.
"Có chuyện gì thế anh Kiến Quốc?" Giọng Thẩm Tri Đường vọng từ loa ra.
Tang Hủ nhìn sang Thẩm Tri Ly, "Anh vừa nói gì nhỉ?"
Thẩm Tri Ly cười nói: "Tôi đùa thôi. Có gì ăn không, tôi đói quá."
Thẩm Tri Đường nói to trong bộ đàm: "Anh đói anh không nhịn được à? Lớn đùng thế rồi, đừng gây rắc rối cho người khác."
Thẩm Tri Ly dịu giọng nói: "Được, anh nghe Tiểu Đường."
Tang Hủ tắt máy, hỏi: "Ngoại trừ đói, còn có cảm giác gì không?"
"Rất ồn," Thẩm Tri Ly nghiêng đầu, "Âm thanh trước đây không nghe thấy, giờ đều nghe thấy cả. Tôi nghe được tiếng tim đập của cậu, tiếng hít thở của gương mặt sau đầu cậu, tiếng ruột cậu nhúc nhích. Phải rồi, còn có người nói không ngừng bên tai tôi, vo ve như muỗi, phiền chết đi được. Đây chính là ô nhiễm ư? Thần kỳ quá."
Nói đoạn, hắn nghiêng đầu nhìn về phía khe nứt vách đá.
"Ơ."
"Sao thế?" Tang Hủ chau mày.
"Anh Châu và bạn Tiểu Văn đều ở sau Cổng Huyền Tẫn à?"
"Đúng thế."
"Thế cậu có chắc cậu là Tang Hủ không?"
Tang Hủ: "..."
"Nếu cậu là Tang Hủ," Thẩm Tri Ly hưng phấn ra mặt, "Thế kẻ bên cạnh bạn Tiểu Văn và anh Châu là ai?"
Tang Hủ thầm giật mình.
Thẩm Tri Ly nói thế có nghĩa là, giờ phút này, bên cạnh Châu Hà và Văn Uyên còn có một Tang Hủ khác!
.
Châu Hà mở mắt ra, nhìn thấy Tang Hủ đứng trên đài cao cách đó không xa. Hắn đang ở trong một ngôi mộ xa hoa, gạch lát dưới chân chạm trổ hoa sen tuyệt đẹp, mỗi cánh hoa sen đều có nam nữ khoác dải lụa đang giao cấu.
Bốn phía đều vẽ hình, kể lại câu chuyện tổ tiên nhà họ Triệu – Triệu Thanh Duẫn dâng hiến mình cho Vô Sinh Lão Mẫu. Người đàn ông mặc đồ trắng toát bị quấn quanh bởi dây leo đen kịt, là vệt màu trắng duy nhất trong bóng tối xung quanh.
Còn chính giữa bông sen vẽ trên gạch lát sàn là đài cao đặt quan tài sơn mài. Tang Hủ khom lưng, vùi đầu trong quan tài đào bới gì đó.
"Cuối cùng cũng lấy được..." Cậu ta bưng một thứ đầm đìa máu, ưỡn thẳng lưng lên, vẻ mặt mừng rỡ khôn xiết, "Quả nhiên phu nhân Trọng Tự nói không sai, quả tim của tổ tiên nằm ngay ở đây. Ăn quả tim này, mình sẽ thăng cấp lên Vọng Hương."
"Ta khuyên ngươi đừng ăn."
Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên sau lưng, "Tang Hủ" quay người lại, nhìn thấy Châu Hà bên dưới. Đằng sau Châu Hà, Văn Uyên cũng loạng choạng đứng dậy.
"Này, ngươi là ai?" Châu Hà ghét bỏ nhìn cậu ta, "Tại sao lại đóng giả Tang Hủ? Ngươi xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân của người ta đấy, biết không?"
Cậu ta cười nói: "Ta là Triệu Quân Bắc, hai ta là người cùng thế hệ. Ngươi là em trai cụ tổ của Châu Nhất Nan, về tuổi tác, ngươi phải gọi ta là anh. Có một cao nhân bảo ta rằng, đóng giả tình nhân nhỏ của ngươi là sẽ lừa được người gác mộ của tổ tiên ta, bước vào Cổng Huyền Tẫn. Tình cờ ta vốn là người nhà họ Triệu, lại là cấp bậc Lên Thềm, các tổ tiên bên ngoài coi ta là đồng loại. Đóng giả Tang Hủ, tiểu thư Bạch gác mộ mới không cản đường ta. Thế mới thuận lợi đi được đến đây. Kỳ diệu thật, không lẽ cậu nhóc Tang Hủ này có bí mật gì ghê gớm lắm, sao tổ tiên nhà ta lại săn sóc cậu ta như vậy?"
Dứt lời, sắc mặt ông ta thay đổi, "Lẽ nào..."
"Ngươi đừng nghĩ nữa," Châu Hà cười khẩy, "Nghĩ càng nhiều, chết càng mau."
Triệu Quân Bắc lắc đầu cảm thán, "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Châu Hà, ta không hiểu, ngươi là người nhà họ Châu, tại sao lại giúp cậu ta? ... Thôi, ngươi giúp hay không cũng không liên quan đến ta. Hôm nay là ngày lành, thích hợp cho ta thăng cấp. Chờ ta lên Vọng Hương, rồi sẽ xử lý năm dòng họ."
"Đã bảo rồi, không thể ăn quả tim của tổ tiên ngươi được." Châu Hà nói.
Triệu Quân Bắc cười khinh miệt, "Ngươi sợ ta Vọng Hương, cũng phải kiếm được một lý do hay vào chứ."
Nói đoạn, ông ta há miệng, nuốt trọn quả tim vào bụng.
Nuốt chửng vào bụng là an toàn, ông ta thở phào nhẹ nhõm, vừa ngoái đầu nhìn, chỉ trong tích tắc thi thể trong quan tài đã biến thành tro, tan vào gió. Ông ta than thở, nhắm mắt cảm nhận thay đổi cơ thể, cảm thấy toàn thân khoan khoái, bệnh tật quá khứ lặng lẽ biến mất, không còn bóng dáng. Đây chính là Vọng Hương ư? Không phải Vọng Hương có thể vượt qua ranh giới người trời, phá giải bí ẩn xưa nay ư? Sao cảm giác thay đổi không nhiều lắm?
Bỗng nhiên, ông ta nghe thấy có thêm một tiếng hít thở sau gáy mình.
Cái gì vậy?
Ông ta chậm rãi giơ tay lên, chạm vào gáy, sờ thấy một khuôn mặt.
Ngay sau đó, đầu ông ta xoay ngược mất kiểm soát. Triệu Quân Bắc luống cuống chân tay, muốn vặn đầu mình lại. Tuy nhiên chẳng ích gì, chỉ nghe răng rắc, xương cổ ông ta bị vặn gãy hoàn toàn, gáy quay về phía chính diện.
Gáy ông ta đã mọc ra một gương mặt tuấn tú —— Triệu Thanh Duẫn.
Gương mặt này mỉm cười, tựa một tấm mặt nạ tinh xảo, nhưng không cảm nhận được bất cứ tình cảm, bất cứ tính người nào. Đồng thời, gạch lát sàn, bốn vách tường, tất cả nam nữ trai gái trong tranh bích họa đều mở choàng mắt ra, tất cả bọn họ đều có mặt Triệu Thanh Duẫn, nhìn chằm chằm vào Châu Hà.
Mắt họ như toát ra vẻ ma quái, làm người ta nhìn qua là đầu óc choáng váng.
Không ổn rồi, là Mị Cốt Tô Hồn!
Lúc nhận ra thì đã không kịp nữa, cơ thể mất kiểm soát, đi từng bước về phía đài cao. Văn Uyên trúng bẫy nặng hơn hắn, vẻ mặt mê muội vượt qua hắn. Nói thì chậm chứ thực tế thì nhanh, hai bóng người rơi từ lối vào bên trên xuống như tên bắn. Thẩm Tri Ly đang bịt mắt gọi ra một chuỗi lửa hừng hực, bắn thẳng về phía Triệu Thanh Duẫn ở chính giữa đài cao, đồng thời rơi xuống Văn Uyên, ấn anh ta xuống đất, ngăn anh ta tiếp tục tiến lên.
Tang Hủ bám vào tấm lưng tr*n tr** của Châu Hà, bịt mắt hắn. Cơ thể Châu Hà vẫn đi tiếp, Tang Hủ cắn mạnh vào cổ hắn một phát. Đau đớn ập tới, cuối cùng Châu Hà cũng lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, cõng Tang Hủ lùi lại nhanh chóng, dựa vào nhóm Thẩm Tri Ly và Văn Uyên.
Ngọn lửa còn chưa cháy đến đài cao, rất đông nam nữ bò ra từ tranh dưới mặt sàn và trên mặt tường, chặn đứng thế lửa cháy, Triệu Thanh Duẫn ở chính giữa vẹn nguyên, vẫn giữ nụ cười mỉm mê hoặc. May mà có Bạch Tích làm mờ, che khuất mắt tất cả mọi người, Tang Hủ mới có thể nhìn được.
Nhưng nhóm Châu Hà đều không thể mở mắt ra được nữa. Càng ngày càng đông nam nữ bò từ tranh bích họa ra, bao vây kín họ. Thẩm Tri Ly búng tay, dùng ngọn lửa vây quanh mình và nhóm Tang Hủ, ngăn cách đám đông kia.
Bạch Tích nói: "Việc cuối cùng Thanh Duẫn muốn cậu giúp, là giải thoát cho chàng. Tôi đã hạn chế thần thông của chàng, hiện giờ chàng chỉ bằng một nửa quá khứ thôi. Cậu thử xem, chắc là có thể kéo theo chàng diệt vong."
"Tôi nhìn được, để tôi giết y." Tang Hủ gọi Hộ Pháp Linh Quan ra, chống vào vai Châu Hà định nhảy đi.
Châu Hà kéo cánh tay Tang Hủ, dữ dằn nói: "Ở im đấy, người đàn ông của em vẫn cử động được, em thể hiện cái gì?"
Nói đoạn, hắn chìa tay ra với Hộ Pháp Linh Quan, Hộ Pháp Linh Quan hóa thành lưỡi gươm đen trong lòng bàn tay hắn.
"Tang Tiểu Quai, làm mắt của ta." Châu Hà nói, "Nói cho ta biết, phải đi đâu?"
Tang Hủ nhìn quanh một vòng, phát hiện bên trái ít người hơn, bèn nói: "Phía tây, chếch về bắc ba mươi độ. Đi vòng ra chính giữa."
Vừa dứt lời, Châu Hà đã chuyển động, cõng theo Tang Hủ trên lưng, dịch chuyển nhanh như một tia chớp, vọt ra từ phía tây. Tang Hủ ngoan ngoãn bịt mắt hắn, dẫn đường bên tai hắn. Đám nam nữ thấy hai người họ đột phá vòng vây, ùa tới như thủy triều.
Tang Hủ nói ngay: "Đi bằng dải lụa trên đầu."
Châu Hà giẫm lên mặt tường, một tay tóm dải lụa vung về phía trước, lúc đáp đất dưới chân rung chuyển, một vòng sét tựa mạng nhện tỏa rộng, hàng chục nam nữ xung quanh bốc cháy thành tro bụi trong ánh chớp.
"Đằng sau có người!"
Châu Hà rút gươm rời vỏ, lưỡi gươm sáng loáng phản chiếu bờ môi mím chặt của hắn, đường gươm vung quá đỉnh đầu rồi giáng xuống mạnh mẽ, thế gươm tựa núi chém vỡ vụn mặt sàn. Nam nữ tr*n tr**ng gào thét thảm thiết, tan biến.
Tuy nhiên càng nhiều nam nữ khác bò từ tranh bích họa ra, Tang Hủ hét lớn: "Thẩm Tri Ly, đốt cháy mặt tường đi!"
Thẩm Tri Ly hơi nghiêng tai, nhảy ra khỏi vòng lửa chạy quanh bức tường, mỗi một bước của hắn, ngọn lửa hừng hực bốc ra từ dưới chân hắn, thiêu cháy toàn bộ tranh vẽ trên tường. Áp lực bên Tang Hủ giảm bớt, Châu Hà vung gươm chém, lưỡi gươm biến thành cối xay gió, vô số đầu người rơi xuống ào ạt trong luồng lốc của hắn.
Bỗng nhiên, mặt Triệu Thanh Duẫn kéo dài lên trên, hai mắt dài ra, càng lúc đầu y càng quái dị, toàn bộ bích họa, mặt sàn đều mọc ra gương mặt quái đản xấu xí. Hai mắt Tang Hủ đau nhói, chảy máu. Bạch Tích muốn làm mờ tất cả, bị Tang Hủ ngăn cản. Quá nhiều mặt, nếu làm mờ tất cả thì chẳng khác nào mù. Tang Hủ biết, Triệu Thanh Duẫn biến thành thế này là muốn làm cậu mất tầm nhìn.
Nhìn thứ không thể nhìn, không chỉ bị ô nhiễm về tinh thần, mà thể xác cũng đau đớn tương đương. Mắt Tang Hủ như bị kim bạc đâm thủng, đau đớn dữ dội.
Dù sao thì cũng đã ô nhiễm rồi, nhìn thứ không nên nhìn thêm vài lần thì đã sao? Còn về đau đớn thân xác, nhịn được là không sao cả. Tóm lại, cậu không thể để Châu Hà gặp chuyện được.
Cậu nuốt nhanh ba viên Bổ Thiên Đan, cố nhịn cơn đau ở mắt, ra sức tìm đúng hướng trong một rừng mặt quái gở.
Cậu hét to:
"Mười bước về phía tây bắc, chính là y!"
Vô số nam nữ nhào tới tầng tầng lớp lớp, Châu Hà gầm lên, ngả người đón đầu. Lưỡi gươm đen lạnh lẽo bị đám nam nữ này nuốt chửng, Tang Hủ vô thức cúi người, bịt chặt mắt Châu Hà. Ngay sau đó, mười mấy ánh gươm thê lương tựa vầng trăng b*n r* từ đám đông, vòng vây tan vỡ sụp đổ, Châu Hà cõng Tang Hủ, vọt ra từ đám người đen kịt.
100k Volt rót vào lưỡi gươm, sấm sét xèo xèo trên gươm. Châu Hà vụt lóe như một tia chớp, lưỡi gươm chém một đường lạnh lẽo, lướt ngang qua người Triệu Thanh Duẫn.
Châu Hà, Tang Hủ và Triệu Thanh Duẫn đứng quay lưng lại với nhau, trong rừng lửa sáng lòa, gương mặt mỉm cười của Triệu Thanh Duẫn khôi phục vẻ đẹp ban đầu, trong mắt y cũng có một tia sáng. Có điều, trên khuôn mặt trắng như sứ của y có thêm một vệt máu mỏng tang.
Tang Hủ nghe thấy y nói khe khẽ sau lưng: "Cảm ơn."
Sau đó, đầu y tách làm đôi, nửa trên chậm rãi trượt xuống, máu tươi bắn tung tóe như thác nước.
Bạch Tích nói: "Cuộc chiến của tôi và Thanh Duẫn đã kết thúc. Đại Tộc Trưởng, Tự hậu đã quay lại, cậu và bệ hạ phải cẩn thận."
"Tạm biệt." Tang Hủ nói khẽ.
"Tạm biệt."
Dứt lời, cô biến mất khỏi gáy Tang Hủ, tất cả mọi ảo giác hóa thành hư vô. Dưới quan tài kêu cành cạch, cửa bẫy mở ra, cột mốc nhô lên từ bên dưới, Cổng Huyền Tẫn trở về với sự im lặng vĩnh hằng.
[Tang Hủ, chúc mừng bạn thành công sống sót trong giấc mộng thứ sáu.]
[Chiến lợi phẩm: Bổ Thiên Đan*15, Trùng Xác Của Sát Sinh Tiên (Khiếm Khuyết)*2.]
[Bảy ngày nữa, giấc mộng thứ bảy sẽ bắt đầu đúng hạn. Tang Hủ thân mến, mong đợi gặp lại bạn lần nữa.]