Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Chỉ chốc lát sau, nàng quay đầu lại, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Tiểu thư! Cái quán ‘Địa Thượng Lao’ này sao lại đông nghịt người đến thế? Cửa tiệm còn chưa tới mà hàng người đã xếp dài ra tới tận đầu hẻm rồi! Rõ ràng hôm qua còn náo loạn một trận lớn, thế mà hôm nay vẫn có nhiều người dám đến?”
“Chính là vì chuyện hôm qua, nên hôm nay mới đông như thế.”
Thấy Mộc Linh nhăn mày tỏ vẻ nghi hoặc, ta không khỏi bật cười, kiên nhẫn giải thích:
“Hôm qua chuyện kia đã lan khắp thành, mà Tô Kiều Kiều vì bắt mấy kẻ cướp đồ ăn kia vào ngục, còn mang danh Đại gia ra nói.”
“Chỉ e chưa tới giờ hoàng hôn, tin ‘Địa Thượng Lao có chỗ dựa là phủ An Bình Bá’ sẽ truyền khắp ngõ ngách rồi.”
“A, nô tỳ hiểu rồi!”
Mộc Linh vỗ tay đánh bốp, ánh mắt sáng rỡ như được khai thông:
“Những kẻ muốn nịnh bợ phủ Bá nghe được tin ấy, dĩ nhiên sẽ tranh nhau mà đến ăn.”
“Chính là như vậy.”
Ta khẽ gật đầu.
“Ngoài kẻ muốn nịnh bợ, hẳn cũng có bằng hữu của Bá gia và Đại gia, nghe tin đến ủng hộ.”
“Như thế, người sao lại chẳng đông?”
“Hừ! Vậy chẳng phải để nàng ta nhặt được món hời lớn rồi sao.”
Mộc Linh tức giận khoanh tay, hừ một tiếng.
Nói chưa dứt lời, xe ngựa đã dừng lại ở cuối hàng người.
Nhìn tình hình hiện tại, chỉ e hôm nay muốn vào ăn được một bữa thì phải đợi tới trời tối mịt.
Ta đang do dự có nên quay về thì từ bên ngoài có người lên tiếng hành lễ.
10.
“Tham kiến đại thiếu phu nhân, Tô cô nương sai tiểu nhân ra mời người vào tiệm.”
Ta vén rèm xe ngó xuống, liền thấy một hỏa kế mặc áo bông màu đen, trước ngực sau lưng đều thêu ba chữ to bằng chỉ đỏ: “Địa Thượng Lao”, đang cười rạng rỡ nhìn ta.
Xuống xe, Mộc Linh liền bước lên chắn trước mặt ta, cả đoàn theo hỏa kế vào cửa tiệm.
Vừa vén tấm rèm dày nặng, lập tức một luồng ấm áp mang theo hương thơm quyện lại xông thẳng vào mặt.
Trong tai là tiếng chén bát va chạm rộn ràng, nói cười không dứt.
Đảo mắt nhìn quanh, trong sảnh đã không còn chỗ trống, khu tự lấy hôm trước cũng chẳng thấy đâu.
Các hỏa kế bận rộn qua lại như gió.
Xem ra, Tô Kiều Kiều kia đúng là đã làm ra chút danh tiếng.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Một “nam tử” nhỏ người mảnh khảnh bước xuyên qua làn hơi nước bốc lên mù mịt, len lỏi giữa các bàn ghế đông đúc mà tiến tới chỗ ta.
“Thế nào? Nhìn đến ngây người rồi à?”
Tô Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt hệt như một con gà trống kiêu ngạo.
“Tầng hai ta có để dành một gian nhã thất cho ngươi, mau lên thử đi, xem mấy món ăn ta dày công nghiên cứu có ngon hay không. Để sau này khỏi coi cái bánh bao như báu vật nữa.”
“Ngươi…”
Mộc Linh bước lên một bước, muốn cãi lại.
Ta nhẹ nhàng đưa tay ngăn nàng, rồi khẽ gật đầu với Tô Kiều Kiều:
“Vậy thì… không khách khí nữa.”
Bước theo cầu thang gỗ lên lầu hai, vào trong nhã thất.
Chính giữa gian phòng đặt một chiếc bàn tròn, trên đó là một nồi đồng to.
Bên trong canh đang sôi ùng ục, từng đợt bọt nổi lên bộp bộp, từng lúc lại có vài tiếng “phụt” nổ nhẹ.
Chỉ là, loại nước canh này không phải vị cay, bởi triều Đại Tĩnh vốn chưa từng có ớt.
Quanh nồi, bày mấy chiếc đĩa sứ tinh xảo.
Có thịt dê thái lát, thịt heo thái lát, khối cá, cùng thịt bò đã tẩm ướp, thêm một đĩa đậu phụ, một đĩa cải nụ, một đĩa trứng sống, và một đĩa củ cải trắng thái lát.
Phần lớn là món mặn, cũng là điều dễ hiểu — đã sang đông, thì rau xanh mới là thứ hiếm quý.
Còn như khoai tây, bắp ngô hay thứ tương tự, lại càng không thấy bóng dáng.
Bởi lẽ những vật ấy còn chưa được truyền vào đất này, e phải đợi thêm mấy trăm năm nữa mới mong xuất hiện.
“Quý khách, xin rửa tay.”
Một hỏa kế phía sau bưng tới một chiếc khăn lông còn bốc khói, cung kính dâng lên.
“Chỉ dùng cái này để rửa tay thôi sao?”
Mộc Linh ngạc nhiên hỏi, “Sao lại chẳng có chậu nước nóng gì cả?”
Bình thời ở phủ Bá, mỗi khi dùng bữa, nha hoàn đều bưng chậu đồng nước ấm hầu hạ tẩy tay.
Trong mắt Tô Kiều Kiều, chiếc khăn nóng này là dấu hiệu của phong cách thanh nhã trong cửa tiệm, song thực ra… lại trái ngược hoàn toàn.
Gã hỏa kế kia tính tình cũng ôn hòa, vội vàng liên tục nói xin lỗi:
“Quý khách chớ giận, tiểu nhân lập tức đi lấy chậu nước nóng.”
Dứt lời, liền lui ra ngoài.
Chỉ là, đi rồi mãi vẫn chưa thấy trở lại.
“Gã hỏa kế kia làm việc gì vậy, chẳng qua là bưng một chậu nước mà lâu đến thế?”
Mộc Linh cau mày, giọng không vui, “Tiểu thư, để nô tỳ đi giục hắn.”
“Khoan đã.”
Chân Mộc Linh vừa bước ra đã lập tức khựng lại.
Ta nói: “Mộc Linh, âm thanh dưới lầu… hình như không còn náo nhiệt như khi nãy nữa?”
“Nô tỳ nghe thử xem.”
Mộc Linh nghiêng đầu, vểnh tai nghe, rồi bỗng biến sắc:
“Quả đúng là… sao mà chẳng còn tiếng động gì hết?”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe mấy tiếng thét chói tai truyền lên:
“Có người chết rồi!”
“Chết người rồi! Cứu mạng với!”
Tiếng kêu cao vút như muốn chọc thủng màng tai, khiến ta lạnh toát cả sống lưng.
Thân thể nhanh hơn cả phản ứng, ta lập tức đứng dậy bước đến bên cửa phòng.
Dùng sức đẩy mạnh cửa ra, ta vịn lan can, nhìn xuống dưới lầu.
Chỉ thấy trong đại sảnh, những vị khách ban nãy còn huyên náo vui vẻ, giờ đây một nửa đã gục trên bàn.
Nửa còn lại ngã vật trên ghế, miệng rên rỉ yếu ớt.
Dưới đất còn nằm rải rác vài hỏa kế, trong đó có cả người ban nãy nói sẽ đi lấy nước — lúc này đã nhắm chặt hai mắt, không biết còn sống hay đã chết.
Tầng hai, cửa các nhã thất liên tiếp bị mở ra, người người ùa ra ngoài, hốt hoảng hô lớn:
“Có người chết rồi! Chết người rồi!”