- Trang chủ
- THÀ LÀ CÔ PHỤ THIÊN HẠ
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: THÀ LÀ CÔ PHỤ THIÊN HẠ
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Hồi nhi có nhớ phụ thân không?”
Nàng lắc đầu, rồi lại gật đầu:
“Hồi nhi cũng chẳng rõ.”
Ta xoa đầu nàng:
“Không cần băn khoăn, Hồi nhi muốn làm gì cũng được.”
Dù còn mơ hồ, nhưng nàng vẫn chạy tới chỗ Lưu Tĩnh Hòa đang ngồi, giơ chân trèo lên ghế:
“Ngươi đang uống gì thế?”
Lưu Tĩnh Hòa nhìn thấy đôi mắt giống hệt mình, nhẹ nhàng xoa đầu nàng:
“Con muốn nếm thử không?”
Hồi nhi nhìn hắn, lại nhìn chén rượu, rồi gật đầu.
Lưu Tĩnh Hòa lấy ra một chiếc chén sứ trắng, rót đầy nữ nhi hồng, đưa cho nàng:
“Nếm thử đi.”
Một lớn một nhỏ chơi đùa vui vẻ, Hồng Nương bật cười:
“Tiểu quỷ này e rằng Diêm Vương cũng chẳng bắt được, mà sao lúc này lại ngoan ngoãn đến thế.”
Lòng ta bắt đầu mềm lại thì Vĩnh Dương công chúa lại tới.
Khác hẳn vẻ ngạo mạn ngày hôm trước, nàng nhẹ nhàng thi lễ với ta:
“Tuế nương tỷ tỷ, hôm qua là ta vô lễ, mong tỷ tỷ chớ để bụng.”
Ánh mắt ta lướt qua mọi người trong tửu lâu — mặt Hiền Phân thẩm còn sưng, trán Hồng Nương trầy xước đóng vảy, ngay cả Hồi nhi gan lớn như vậy mà trong mắt cũng ngập tràn sợ hãi.
Nhưng ta còn có thể làm gì được?
Ta quỳ gối trước nàng:
“Thiếp thân không dám nhận lễ của công chúa.”
Nàng lúng túng định nâng ta dậy:
“Tỷ tỷ, người…”
“Đủ rồi.”
Lưu Tĩnh Hòa bước đến đứng giữa ta và Vĩnh Dương, nâng ta dậy:
“Công chúa, xin người từ nay đừng đến quấy rầy chúng ta nữa.”
Lời nói là như vậy, nhưng hắn lại không dám nhìn nàng.
Tựa như chỉ cần nhìn, là hắn sẽ không còn cách nào dứt bỏ được nữa.
Đôi mắt đẹp của Vĩnh Dương đẫm lệ:
“Lưu Tĩnh Hòa, sáu năm ta cùng ngươi vào sinh ra tử, trong lòng ngươi, rốt cuộc là cái gì?”
Lưu Tĩnh Hòa thở dài một tiếng:
“Ngươi đi đi.”
Sáu năm ta xa cách Lưu Tĩnh Hòa, chính là sáu năm hắn cùng Vĩnh Dương sinh tử tương trợ.
Sáu năm đó khiến hắn chẳng thể nào dám đối mặt với ánh mắt nàng ta nữa.
Ta cười lạnh:
“Lưu tướng quân, lòng ngươi hổ thẹn.”
Hắn trầm mặc một hồi, mới nói:
“Tuế nương, nàng có thể đừng ép ta được không?”
Ta cũng lặng im một lát, mới hỏi hắn:
“Lưu Tĩnh Hòa, ngươi biết ta muốn gì không?”
Hắn ngẩn ra, không hiểu vì sao ta lại hỏi như thế.
“Thôi vậy, ngươi đi đi.”
“Ta đi đâu? Ta không đi đâu cả!”
“Ngươi không còn yêu ta. Ngươi ở lại nơi này, chỉ là đang sỉ nhục ta mà thôi.”
“Tuế nương…”
“Ngươi muốn chuộc tội sao?
Ngươi cướp ta đi, rồi lại vứt bỏ ta, trong mắt ngươi, ta là sai lầm, là trách nhiệm mà ngươi buộc phải gánh chịu.”
“Lưu Tĩnh Hòa, ngươi có thể tốt hơn phụ mẫu ta một chút, nhưng cuối cùng các ngươi cũng giống nhau.”
Không ai đối đãi với ta bằng chân tâm.
Yến Tuế nếu chết rồi thì hay biết bao.
Yến gia có thể ôm linh bài khóc lóc mà diễn cảnh phụ từ tử hiếu,
Còn Lưu Tĩnh Hòa cũng có thể ôm lấy linh vị ấy mà đóng vai si tình thâm hậu.
Yến Tuế nếu chết rồi, thiên hạ sẽ chẳng còn cha mẹ độc ác, cũng chẳng còn nam nhân phụ bạc.
Thật là vẹn cả đôi đường.
Nhưng…
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà mạng của ta lại hèn mọn như thế?!
Chính trong thời khắc đau đớn nhất, ta mới thật sự hiểu thế nào là tự do.
Hồi nhi chạy tới ôm lấy ta:
“Nương, sao người lại khóc?”
Ta sợ lắm, nhưng ta không có lựa chọn.
Cho dù hắn thương hại ta, cũng tuyệt đối không thể để ta quay về.
“Khóc vì vui cũng có đấy.”
“Vui mà cũng khóc sao?”
“Ừ, vui cũng có thể khóc.”
12
Ta thu dọn hành lý, chuẩn bị mang theo Hồi nhi đi về phương Nam.
Lúc ra khỏi thành, chỉ thấy Hồng Nương và Hiền Phân thẩm đang khoác bao vải đứng chờ bên đường:
“Cho chúng ta đi nhờ xe ngựa một đoạn.”
Ta vén màn xe lên, nói:
“Lên đi.”
Thấy không, thế gian này vẫn còn người đối đãi với ta bằng chân tâm.
Về sau, trời cao biển rộng, tùy ta tung hoành.