QUAY LẠI TƯ ĐẦU :

Người đâu, bắt lấy bà ta, đánh vào miệng cho bản cung!”

Thị vệ bên cạnh nàng lập tức tiến lên định bắt Hiền Phân thẩm.

Ta vội bước ra chắn trước, quát lớn:

“Khoan đã!

Dưới chân thiên tử, sao có thể để các ngươi làm càn, coi thường pháp luật, tự tiện hành hình?”

Thị vệ sững người, quay đầu nhìn ánh mắt của vị cô nương kia.

Nàng ta càng nổi giận, hỏi:

“Ngươi là ai?”

“Ta là chưởng quỹ của tửu lâu này, có chuyện gì xin cô nương cứ nói với ta.”

“Phàm phụ tục nữ, bản cô nương có gì để nói với ngươi?”

“Đã vậy, kính thỉnh cô nương rời đi, tiểu lâu không tiếp khách.”

Tỳ nữ bên cạnh nàng tiến lên một bước, chỉ vào mặt ta quát:

“To gan! Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không?”

“Không biết.

Ta chỉ biết, thiên tử phạm pháp xử như thứ dân.

Mà luật pháp triều ta chưa từng ghi rằng không được bàn luận chuyện riêng của quan lại quý tộc.

Chuyện này, dù là sơ suất đạo đức, nhưng chẳng phạm vào điều nào trong luật.

Dựa vào đâu mà cô nương dám bắt người đánh phạt?”

Thiếu nữ giận dữ quát:

“Vô lễ!”

Thị vệ tiến lên giữ chặt lấy ta, một cước đá vào đầu gối, ép ta quỳ xuống.

Tỳ nữ hếch cằm lên, kiêu căng nói:

“Nói xấu người khác chưa chắc có tội, nhưng xúc phạm công chúa thì chắc chắn có tội!”

Công chúa?!

Thì ra thiếu nữ kia là đương triều công chúa — Vĩnh Dương công chúa.

Người trong tửu lâu đều quỳ xuống xin tha:

“Xin công chúa bớt giận, tha cho chưởng quỹ của chúng tiểu nhân!”

Vĩnh Dương công chúa lạnh lùng nói:

“Ngạo mạn nghị luận Định Viễn hầu, làm tổn thương lòng quân tướng, lại phạm thượng khinh quân uy, tội chồng tội — dù chặt đầu cũng đáng!”

“Xin công chúa bớt giận! Tất cả đều do lão thân nói lỡ lời, nếu muốn giết, xin giết lão thân!”

Hiền Phân thẩm vừa khóc vừa tát vào miệng mình:

“Cầu xin công chúa khai ân! Xin người khai ân!”

“Thẩm!”

Ta giãy giụa điên cuồng, cây trâm bạc rơi xuống đất, tóc ta tán loạn rối tung, mà thân thì bị đè chặt, không thể động đậy.

“Mẫu thân!”

Là giọng của Hồi nhi — chẳng biết nàng từ đâu chạy về, cả mặt lấm lem bụi đất.

Nàng nhào tới, cố kéo tay thị vệ ra khỏi ta.

Nàng còn nhỏ, tất nhiên chẳng có bao nhiêu sức.

“Hồng Nương, mau đưa nàng rời khỏi đây!”

“Nương!”

Hồi nhi gào khóc, tiếng bi ai như xé lòng, đến nỗi Vĩnh Dương công chúa cũng phải đưa tay che tai.

Cung nữ bên cạnh nàng thấy thế liền tức giận, tiến lên giáng một cái tát mạnh vào mặt Hồi nhi.

Nàng bị đánh cho ngây người, khóc đến đứt hơi, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hồng Nương ôm lấy Hồi nhi, định chạy đi tìm đại phu, lại bị thị vệ ngăn lại.

Nàng cũng quỳ xuống, dập đầu đến chảy máu:

“Cầu xin công chúa khai ân! Xin người khai ân!”

Hai mắt ta đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Vĩnh Dương, hận không thể lăng trì nàng ra trăm mảnh.

Vĩnh Dương cười lạnh:

“Ngươi đã không cần đôi mắt này nữa, vậy thì móc ra đi!”

10

“Ngươi không thể tổn thương ta!”

Ta không muốn nhận số phận này.

Dựa vào đâu mà ta phải vì Lưu Tĩnh Hòa mà chịu nhục đến thế này?

Ta biết Vĩnh Dương công chúa giận gì.

Kẻ nàng đem lòng tương tư chính là hắn, người bị từ hôn cũng là nàng.

Vĩnh Dương cười khẩy:

“Thú vị thật, một nữ tử bán rượu nơi quán trọ, chẳng lẽ cũng có kim bài miễn tử?”

Nàng bước tới gần, cúi người, bóp lấy cằm ta, móng tay nhọn lướt qua da mặt ta

“Tuổi cũng chẳng còn trẻ, nhưng nếu ta là nam nhân, có khi cũng động lòng tiếc thương.”

Trước khi móng tay nàng kịp cào rách mặt ta, ta từng chữ từng chữ nói rõ ràng:

“Ngươi không thể tổn thương ta, ta là chính thất thê tử của Lưu Tĩnh Hòa.”

Một trận xôn xao vang lên!

Vẫn là đại cung nữ phản ứng đầu tiên:

“Ngươi nói thì là thật sao?”

Ta đáp:

“Ta cần gì phải nói dối?

Phải hay không, nhìn là rõ.”

Tay của Vĩnh Dương khẽ run, ánh mắt nàng ta trầm xuống, giữa bao ánh mắt đổ dồn, cuối cùng vẫn buộc phải buông tay ta ra.

“Nhanh đi mời Hầu gia tới.”

Ta vội ôm lấy Hồi nhi, may mắn thay nàng vẫn thở đều, ta lập tức sai người đi thỉnh đại phu.

“Không sao rồi, không sao rồi, Hồi nhi yên tâm, có nương ở đây.”

Lúc Lưu Tĩnh Hòa chạy đến, nhìn thấy chính là một màn như vậy — ta tóc tai tán loạn, mặt mày thất thần, ôm lấy nữ nhi trong lòng mà thì thầm như kẻ mộng du.

Hắn bước đến bên ta, quỳ một gối xuống đất:

“Tuế nương, ta đã trở về.”