Về đâu chứ?

Cỏ dại ở Hắc Phong trại đã xanh rồi lại khô, hắn chưa từng quay đầu nhìn lại lấy một lần.

Lúc ấy hẳn ta trông vô cùng nhếch nhác, mắt đỏ hoe, trên mặt còn in rõ dấu bàn tay sưng đỏ.

“Lưu Tĩnh Hòa…”

Ta còn chưa kịp nói gì, hai mắt đã tối sầm, ngất lịm.

Chuyện sau đó là do Hồng Nương kể lại cho ta.

Lưu Tĩnh Hòa và Vĩnh Dương công chúa cãi nhau một trận long trời lở đất, sau đó giận dữ rời đi, rồi cả đêm canh giữ bên mẹ con ta, không rời nửa bước.

Hồng Nương vui mừng kể:

“Chưởng quỹ, người không thấy sắc mặt cái vị công chúa kia đâu, lúc xanh lúc trắng, buồn cười lắm!”

Ta dịu dàng xoa trán nàng:

“Còn đau không?”

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi đến nàng đã mếu máo rơi lệ:

“Chưởng quỹ, ta sợ lắm, ta thật sự sợ nàng móc mắt người ra!”

“Đồ ngốc này.”

“Ấy, không nói chuyện đó nữa. Chưởng quỹ, phu quân của người lại là Lưu tướng quân! Sao người chưa bao giờ nhắc đến?”

Nhắc thế nào được? Sáu năm qua, hắn chưa từng gửi một bức thư.

“Ta cũng vừa mới biết thôi.”

Hồng Nương thấy thần sắc ta u sầu, liền an ủi:

“Giờ tướng quân đã trở về, người cũng có thể thở phào rồi. Hồi nhi có phụ thân là đại anh hùng, chờ tỉnh dậy, chắc chắn sẽ mừng rỡ không thôi!”

Đang nói thì Lưu Tĩnh Hòa đẩy cửa bước vào. Hồng Nương lấy cớ sắc thuốc, vội lui ra ngoài.

Ta lúc này tâm bình khí hòa, tựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn hắn.

Sáu năm không gặp, lại chẳng có lời nào để nói.

“Tuế nương.” Hắn khẽ gọi tên ta.

Ta gượng cười một tiếng:

“Trước kia ngươi chưa từng gọi tên ta.”

Lưu Tĩnh Hòa sửng sốt, dường như cũng đang ngẫm lại những đổi thay.

“Ngươi đã gặp Hồi nhi chưa?” ta hỏi.

“Ừ, nàng nuôi dưỡng rất tốt.”

Lại một khoảng trầm mặc, ta nhắm mắt lại:

“Ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Lưu Tĩnh Hòa đột nhiên nói:

“Tuế nương, nàng đang giận ta sao?”

“Giận gì?”

“Giận vì công chúa Vĩnh Dương làm nàng và Hồi nhi bị thương…”

“Ngươi cho rằng ta giận là vì chuyện đó sao?”

Lưu Tĩnh Hòa lặng đi một lúc lâu, mới nói:

“Vĩnh Dương không phải người xấu, chỉ là nàng không biết thân phận của nàng và Hồi nhi.”

Ta không rõ hắn lấy thân phận gì mà biện hộ cho Vĩnh Dương. Chẳng lẽ nếu người bị móc mắt hôm nay là kẻ khác, thì không sao ư?

Ta chẳng còn hơi sức để tranh luận phải trái với hắn, chỉ cảm thấy mệt mỏi:

“Lưu Tĩnh Hòa, ngươi đi đi.”

Hắn im lặng một lát:

“Ngày mai ta lại đến thăm nàng.”

11

Trời vừa hửng sáng, ta vừa mở cửa phòng thì thấy Hồi nhi và Lưu Tĩnh Hòa đang đứng đối diện giữa đại sảnh.

Một lớn một nhỏ, một trái một phải, trừng mắt nhìn nhau.

Ta kéo Hồng Nương lại hỏi khẽ:

“Đây là đang diễn tuồng gì vậy?”

Hồng Nương ghé sát tai ta thì thầm:

“Vừa nãy tướng quân vừa bước vào, đã bị Tiểu Hồi nhi chặn lại, nhất quyết không cho hắn lên lầu.”

Chỉ nghe Hồi nhi hét to một tiếng:

“Người xấu xa!”

Rồi nàng giơ nắm tay xông tới đánh Lưu Tĩnh Hòa, trông thì hùng hổ nhưng chẳng mấy hiệu quả. Lưu Tĩnh Hòa liền nhấc bổng nàng lên:

“Chút bản lĩnh mèo ba chân này mà cũng muốn đánh phụ thân của mình sao?”

Hồi nhi tức tối quát lên:

“Thả ta xuống! Ta không có phụ thân!”

Lưu Tĩnh Hòa giơ nàng ngang tầm mắt:

“Không thả!”

Ta khẽ ho một tiếng, Hồi nhi lập tức mừng rỡ gọi:

“Nương!”

Lưu Tĩnh Hòa thấy ta, nụ cười khựng lại:

“Tuế nương.”

Ta nhẹ nhàng gật đầu:

“Lưu tướng quân.”

Nghe ra sự xa cách trong lời nói của ta, Lưu Tĩnh Hòa có phần lúng túng.

Hắn đặt Hồi nhi xuống, khẽ đưa tay xoa mũi.

Hồi nhi lập tức chạy trốn sau lưng ta, chỉ ló mỗi cái đầu ra, len lén quan sát phụ thân nàng.

“Chư vị tướng quân nếu không có việc gì, xin tự tìm chỗ ngồi.”

Ta mở cửa làm ăn, không muốn vì bất kỳ ai mà ảnh hưởng đến sinh kế.

Lưu Tĩnh Hòa không nói thêm gì, chỉ tìm một chỗ khuất ngồi xuống, gọi một vò nữ nhi hồng.

Hồi nhi rốt cuộc vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, nàng ngẩng đầu nhìn ta:

“Nương, người ấy thật là phụ thân sao?”

Ta ngồi xuống ngang hàng với nàng, đáp:

“Là thật. Phụ thân con suốt thời gian qua đều chinh chiến bên ngoài.