- Trang chủ
- TÊ TUYẾT QUẬN CHÚA
- Chương 8
Chương 8
Truyện: TÊ TUYẾT QUẬN CHÚA
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
“Mười lăm năm trước, con dâu ta sinh hạ một tiểu nữ tại quê nhà. Nhi tử của ta đón mẹ con nàng về kinh ăn tết, giữa đường… cả người lẫn con đều mất tung tích! Ta tìm kiếm suốt mười lăm năm, chẳng một chút tin tức…”
“Nhưng… sao ngài khẳng định đó là ta?” Ta nghẹn ngào, trong lòng mừng rỡ mà chưa dám tin.
“Bởi vì… nữ tử chính hệ của họ Từ ta, từ lúc lọt lòng đều phải uống một viên Lãnh Hương Hoàn!
Hương mai lạnh mà thân ngươi mang, chính là hiệu lực của linh dược ấy!”
“Thật là chuyện kỳ lạ chưa từng nghe!” Thái hậu bên cạnh cũng lấy làm kinh ngạc, đoạn cười bảo:
“Tuyết Nhi có thể tìm được thân nhân, cũng là trong họa gặp phúc vậy.”
“Chưa chắc đâu.” Trần Nhược Linh lầm bầm một tiếng, giọng nhỏ song đủ để mọi người nghe.
“Muội muội Tuyết Nhi vốn tinh thông điều hương, làm ra mùi tương tự cũng không khó, chỉ e Từ đại nhân nhận nhầm người thôi.”
Ngay lúc ấy, Tạ Diễn hấp tấp xông vào, vội vàng tiếp lời:
“Đúng vậy! Quý nữ kinh thành ai mà không dùng hương? Phu nhân ta hương thơm trên người có gì đặc biệt?
Từ viện chính, chẳng lẽ ngài muốn mượn cớ này để kết thân với hầu phủ chúng ta sao?”
“Kết thân với ngươi?” Từ viện chính tức đến râu tóc rung rinh,
“Ngươi cho rằng ta chỉ nhờ mùi hương mà nhận người? Hãy nhìn kỹ mũi tên này! Đầu tên thâm đen, rõ ràng có tẩm độc! Nhưng ngươi xem lại phu nhân nhà ngươi, nào có dấu hiệu trúng độc?”
“Vết thương chỉ hơi đau, ngoài ra không có gì khác thường.” Ta đáp thật lòng.
“Đó chính là chứng cứ!” Từ viện chính chỉ vào miệng vết thương, nói lớn—
“Người từ nhỏ đã uống Lãnh Hương Hoàn, lớn lên tự nhiên bách độc bất xâm!
Ngươi thử nói xem, dưới trời đất này còn có linh đan nào thần hiệu được đến thế nữa?”
“Ngươi——!” Tạ Diễn nghẹn họng, nhất thời nói chẳng nên lời.
Thái hậu chậm rãi gật đầu, vẻ mặt thấu hiểu:
“Ai gia sớm đã nghe nói, nhà họ Từ là thế gia y học truyền mấy đời. Khó trách y thuật của Tuyết Nhi lại xuất chúng đến thế. Ai gia vốn cho rằng là do nha đầu họ Thẩm dạy, không ngờ lại là thiên tư bẩm sinh, di truyền từ dòng tộc.”
Ngài quay sang ta, mỉm cười hiền hậu:
“Tuyết Nhi, lần này ngươi hộ giá có công, ai gia phong cho ngươi danh hào ‘Quận chúa Tê Tuyết’, hồi cung sẽ bảo Hoàng đế lập tức ban chỉ.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương ban ân!” Ta gắng nhịn đau, muốn hành lễ tạ ân.
Ngẩng mắt nhìn lên, chỉ thấy Tạ Diễn và Trần Nhược Linh đứng đó, giận đến cả thân mình đều run rẩy.
Hừ. Diễn một màn lớn như thế, cuối cùng lại để ta nhặt được lợi lớn, chẳng tức chết bọn họ mới là lạ.
13
Từ ngày ta nhận tổ quy tông về nhà họ Từ, trên dưới nhà họ Tạ chưa từng có nét mặt dễ coi với ta.
Cũng phải, ta bây giờ là cháu gái chính tông của họ Từ, không còn là cái gọi là “công chúa tiền triều” mà bọn họ bày mưu tính kế giấu giếm bấy lâu. Lá bài họ cất công che giấu bao năm, xem như bị hủy hoàn toàn.
Thánh chỉ phong ta làm Quận chúa Tê Tuyết, mới khiến kinh thành rôm rả được mấy ngày, đã bị hai đạo thánh chỉ khác che khuất hoàn toàn:
Một là:
Phong Trần Nhược Linh, đích nữ Tả tướng phủ, làm Thái tử phi.
Mười ngày sau, cử hành lễ sách phong.
Hai là:
công chúa tiền triều còn sống!
Chân nhân Thanh Phong bói ra rằng nàng là yêu nữ họa quốc, ban bố khắp thiên hạ truy bắt thiếu nữ mười lăm tuổi có bớt mai hoa trên vai.
Ngày kế đó, nhị phòng Vương phi phủ Nam An Quận vương đánh trống dâng sớ, cắn răng chỉ mặt cháu gái – Giang Vọng Thư, chính là công chúa tiền triều!
Vụ án được xử thần tốc, Giang Vọng Thư bị kết án mười ngày sau xử trảm, cả đại phòng phủ Nam An bị tống hết vào thiên lao.
Chuyện xưa nay tái diễn không sai một ngày, một bước, chỉ là người chết thay lần này, đổi từ ta sang Vọng Thư.
Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ kia, nghĩ đến thân thể nàng sắp phải chịu đủ cực hình tra khảo, tim ta như bị ai bóp nghẹt, từng cơn đau nhức âm ỉ.
“Ta phải cứu nàng!”
Cắn răng, ta hạ quyết tâm: lần này, liều một phen.
Ta xông thẳng vào thư phòng Tạ Diễn.
“Ai… ai cho ngươi vào đây?!” Hắn trông thấy ta, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Tạ Diễn, ta đã chết qua một lần rồi.”
Ta cười lạnh, ngồi xuống đối diện hắn.
“Ngươi nói bậy gì đó?” Hắn giật mình, mắt mở to sửng sốt.
“Ta nói, ở kiếp trước, mẫu thân ngươi dâng sớ cáo ta là công chúa tiền triều, ngươi dùng tính mạng các sư thái uy hiếp ta nhận tội. Cuối cùng ta bị xử trảm dưới pháp trường.”
“Ngươi điên rồi!”
“Người thực sự là công chúa, chẳng phải là Trần Nhược Linh sao?” Ta nhìn chằm chằm hắn, từng chữ như búa gõ thẳng vào tim.
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế! Giang Vọng Thư đã bị định tội, ngươi còn định vu họa lung tung?” Hắn sốt sắng biện minh, giọng cũng cao vút.
“Ta và Giang Vọng Thư, chỉ là cừu non các ngươi chọn để thế mạng cho Trần Nhược Linh phải không?
Kế này ta đã phá, các ngươi bèn đẩy Vọng Thư ra làm kẻ thế tội.
Vì muốn đưa nàng ta lên ngôi Thái tử phi, các ngươi không từ thủ đoạn, đến cả sinh mệnh nữ nhi vô tội cũng dám sát hại, thật là… vô sỉ tận cùng!”
“Ta không biết ngươi đang nói gì!” Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn trên trán hắn.
“Hoàng thượng đối đãi với phủ Hầu các ngươi không bạc đúng không?
Năm đó tại trận đại bại ở Pha Lương Quan, hàng vạn binh sĩ táng thân, bệ hạ vẫn không truy cứu lỗi cũ, để lão Hầu gia an nhiên quy ẩn.
Thế mà các ngươi, lại thông đồng cùng nghịch tặc mưu phản, rốt cuộc là vì cái gì?!”
“Ngươi… ngươi vu cáo!” Giọng hắn run rẩy, rõ ràng đã hoảng loạn.