Chương 7

Truyện: SƯƠNG HOA

Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit

Rồi như thể vừa tóm được bằng chứng ngoại tình, Cố Ngạn quay sang nhìn tôi, giọng đổi hẳn:

“Em cứ đòi chia tay, có phải là vì thằng này không?”

“Tôi đã nói mà, 《Du Hiệp》 rõ ràng là bài chưa từng công khai, một tên nhãi hotgirl mạng làm sao có bản nhạc?”

Bài hát đó, đúng là tôi từng hát thử cho Cố Ngạn nghe. Nhưng chất giọng anh ta trầm, không hợp, hơn nữa khi ấy anh cũng chẳng cần thêm ca khúc nào, nên tôi gác lại.

“Có phải em cố tình làm vậy để trả thù anh? Hay hai người đã sớm qua lại rồi?”

“Sao em có thể để người khác hát bài hát của hai ta chứ?”

“Em làm vậy… còn xứng với tình cảm của chúng ta không?”

Cố Ngạn càng nói càng kích động.

Đến mức chính anh ta cũng tự tin rằng mình bị phản bội thật.

Anh ta không thể chấp nhận mười năm tình yêu và sự nghiệp sụp đổ chỉ vì một bài hát.

Càng không chịu nổi chuyện từ một ngôi sao được tung hô nay lại thành tâm điểm chỉ trích, vì lỗi do chính mình gây ra.

Tạng Cát như một cái cớ tuyệt vời để anh ta đổ hết mọi trách nhiệm lên tôi.

Như thể chỉ cần làm vậy, anh ta sẽ trắng tay vô tội, biến mình thành “người bị hại đáng thương”.

Tôi nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi:

“Chẳng phải chỉ là một bài hát thôi sao? Anh đừng làm quá lên thế.”

“Hơn nữa, là bài hát của tôi. Tôi còn chưa nói gì.”

“Tôi là người viết lời và soạn nhạc, tôi nói Tạng Cát có thể hát thì cậu ấy có thể hát.”

Lúc nhận ra tôi đang mỉa lại câu nói trước kia của mình, Cố Ngạn tức đến phát điên:

“Linh Vãn, em thật sự nghĩ một tên vô danh tiểu tốt như nó có thể so được với anh à?”

“Nếu không có anh thì mấy bài hát đó làm sao nổi tiếng được!”

“Em nghĩ ai hát cũng được chắc?”

Tôi nhún vai:

“Vậy thì… thử xem sao.”

Cố Ngạn bỏ lại một câu: “Anh không đồng ý chia tay thì chúng ta vẫn chưa chia tay!” rồi giận dữ rời khỏi homestay.

10

Có lẽ để chứng minh bản thân, ngay trong ngày hôm đó, Cố Ngạn đã đăng một bài weibo đầy khí thế, tuyên bố rằng concert kỷ niệm 10 năm sự nghiệp của anh ta sẽ diễn ra đúng như dự kiến.

Động thái này chẳng khác nào một liều thuốc tinh thần cho fan, khiến họ ăn mừng rầm rộ trong phần bình luận.

“Đã bảo rồi mà, anh Cố sao có thể sống dựa vào Linh Vãn. Concert lần này nhất định phải vả mặt cô ta thật đau.”

“Chuẩn luôn, giữa tâm bão mà vé vẫn sold-out trong một nốt nhạc. Thế mới gọi là thực lực của ‘vua nhạc’.”

“Nói chứ, dạo gần đây có cái hotboy livestream nào cứ hát toàn hit của anh Cố. Phòng pháp lý với studio chết hết rồi à? Không kiện gấp đi?”

“Chắc đang xử lý theo quy trình đấy. Bảo vệ bản quyền đâu có nhanh được. Cứ tin tưởng anh Cố đi.”

Đúng là đang theo quy trình xử lý bản quyền thật. Nhưng là tôi kiện Cố Ngạn.

Có vẻ trong lòng anh ta vẫn còn ôm hi vọng.

Vé concert của anh ấy đúng là lại bán sạch nhanh như mọi khi. Nhưng mãi vẫn chưa công bố danh sách ca khúc.

Quản lý của anh ta đăng một bài weibo úp mở:

“Linh Vãn là cộng sự nhiều năm của anh Cố. Anh ấy luôn rất biết ơn cô ấy. Có lẽ gần đây do công việc quá bận nên đã vô tình làm tổn thương cảm xúc của cô ấy. Hy vọng Linh Vãn có thể bình tĩnh lại, đừng để công sức mười năm đổ sông đổ biển, cũng đừng khiến người yêu nhạc phải thất vọng.”

Câu chữ nghe có vẻ tình cảm, nhưng thực chất là đang gán cho tôi vai diễn “cô gái yêu không thành, trở mặt thù hận”.

Họ muốn biến cả sự việc thành một cuộc cãi vã nhỏ giữa những người bạn.

Muốn dùng cái gọi là tình cảm nhiều năm để khiến tôi “để tình mà tha”.

Chỉ tiếc là tôi vào showbiz để kiếm tiền, không phải để tha cho ai.

Một ngày trước buổi concert, Cố Ngạn nhận được thông báo từ toà án. Tất cả những hi vọng mơ hồ cuối cùng tan thành mây khói.

Chỉ cần anh ta hát một ca khúc nào của tôi tại concert, cái đang chờ anh sẽ là khoản bồi thường bản quyền khổng lồ.

Cuối cùng, ekip của anh ta buộc phải tung ra phương án dự phòng—một setlist gồm vài bài hiếm hoi anh ta sở hữu, cộng thêm những ca khúc công ty từng mua bản quyền từ người khác.

Concert kỷ niệm mười năm biến thành một trò hề.

Không chỉ mất thêm một phần fan trung thành, mà cả danh tiếng anh ta xây dựng suốt hơn chục năm cũng sụp đổ theo.

Chưa đầy một tiếng sau khi mở màn, khán giả tại hiện trường đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Toàn bộ những gì anh ta hát là những ca khúc xa lạ, không ai nhớ nổi.

Tinh thần anh ta rõ ràng không ổn, hát lệch tông không ngừng.

Cả khán phòng đồng loạt hô lớn “Hoàn tiền”, âm lượng át cả tiếng hát.

Quản lý vội vàng lên sân khấu trấn an đám đông.

Nhưng vô ích.

Người ta bỏ ra bao nhiêu tiền vé, vé máy bay, khách sạn… không phải để xem một show diễn như đội văn nghệ phường.

Trong giới ca sĩ, dở chính là tội ác.

Cuối cùng, ban tổ chức buộc phải lên sân khấu, tuyên bố kết thúc buổi diễn sớm và đứng ra chịu toàn bộ tổn thất cho khán giả.

Còn Cố Ngạn thì chính thức đối mặt với hàng loạt trách nhiệm pháp lý.

Từ thời điểm đó, các nền tảng âm nhạc lớn cũng xác nhận lại quyền sở hữu bản quyền các ca khúc.

Dù sao chính concert của anh ta cũng không dám hát thì còn gì để bàn cãi.