Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Mới thử hát vài câu đã vác theo trợ lý đến vênh váo bắt tôi sửa nhạc.
Tôi không đồng ý, liền trong một đêm viết đại một bài dễ dãi khác giao cho họ, còn “Du Hiệp” thì cất kỹ vào đáy hòm.
Lúc ấy tôi đã không còn cần tiền nữa, không muốn để công sức của mình bị uổng phí thêm lần nào nữa.
Tạng Cát thử hát vài câu theo bản nhạc.
Dưới ánh trăng, cậu thiếu niên tóc xoăn mang vẻ hoang dã và đầy năng lượng dựa vào lan can, sau lưng là mặt biển lung linh ánh bạc.
Giọng hát sáng rõ, mang theo tinh thần dũng cảm và cô độc của bài hát, hòa quyện hoàn hảo với làn da bánh mật khỏe khoắn của cậu ấy.
Tôi lấy điện thoại quay một đoạn ngắn chừng hơn mười giây, đăng lên mạng cho cậu, còn tiện tay mua thêm vài gói đẩy tương tác.
Không ngờ chưa đến một tiếng, lượt like đã vượt ngưỡng nghìn.
Tạng Cát cầm điện thoại, vẻ mặt khó tin.
Tôi chỉ có thể thầm nghĩ: cậu ấy thật sự… quá không hiểu giá trị của gương mặt và chất giọng mình đang sở hữu.
Những buổi livestream hay video trước đây, có lẽ vì sợ ông chủ quán bar phát hiện mà trừ lương, nên toàn dùng góc quay tệ hại từ dưới đất lên, kiểu “chuột gặm đùi”.
Tiếng nhạc quán bar còn át cả giọng cậu ấy.
Thật đúng là phung phí trời ban.
Được vài fan như vậy còn là may mắn lắm rồi.
9
Ngủ nhiều ban ngày, tối đến tôi lại trằn trọc không chợp mắt nổi.
Xem hết bình luận trên Weibo, tôi lại mở Douyin tìm video của Tạng Cát.
Lượng like và bình luận tăng lên không ngừng, fan của cậu ấy cũng theo đó tăng vọt.
Dường như đang có xu hướng lên hot trend.
Sáng hôm sau, tôi bị một cuộc gọi đánh thức.
Trong cơn mơ màng tôi bắt máy, đầu bên kia là giọng cảnh giác của chị chủ homestay.
Chị là người phụ nữ ngoài bốn mươi, tính tình thoải mái, hào sảng. Mới vài ngày thôi mà chúng tôi đã khá thân thiết.
“Tiểu Vãn ơi, có người cầm ảnh của em đến tìm. Em thấy có nên báo công an không? Hắn còn đeo khẩu trang với mũ lưỡi trai, nhìn chẳng ra người đàng hoàng gì hết.”
Tôi lập tức đoán được là Cố Ngạn.
Dù gì cũng đã một ngày một đêm trôi qua, nếu anh ta chưa mò tới thì mới là lạ.
Tôi nói ngắn gọn trong điện thoại: “Kệ anh ta đi”, rồi bước xuống giường đi rửa mặt.
Cố Ngạn đang ngồi ở góc phòng khách, sát cửa sổ.
Quần áo lôi thôi, tóc tai rối bù, cả người toát ra vẻ chán đời.
Vừa thấy tôi ngồi xuống, Cố Ngạn liền tháo kính râm, mắt đỏ hoe nhìn tôi, giọng khàn đặc:
“Là anh sai rồi, Vãn Vãn. Anh không ngờ mọi chuyện lại khiến em tổn thương đến thế.”
“Anh hứa sau này sẽ không bao giờ gặp riêng Triệu An nữa. Anh đã từ chối show đó rồi. Sau này, em không đồng ý chương trình nào, anh sẽ không nhận chương trình đó.”
“Anh thừa nhận trước đây mình thiếu ranh giới, nhưng anh thề, giữa anh và Triệu An thật sự không có gì cả. Mấy tin đó đều là bịa đặt.”
“Người anh yêu thật sự từ đầu tới cuối chỉ có mình em.”
Tôi bật cười: “Tình yêu của anh rẻ mạt quá, tôi không dám nhận. Mau cút đi cùng tình yêu của anh luôn.”
Mắt Cố Ngạn càng đỏ, như thể bị oan ức khủng khiếp:
“Em thay đổi rồi, Vãn Vãn. Ngày xưa em luôn quan tâm cảm xúc của anh, chưa bao giờ nói với anh những lời như vậy.”
Phải rồi, ngày xưa tôi quan tâm anh ta đến thế, và đổi lại là một cú phản bội nhẹ như lông hồng.
“Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn như vậy. Em thật sự muốn vì một bài hát mà vứt bỏ mười năm tình cảm sao?”
“Đừng đối xử với anh như vậy, Vãn Vãn. Anh không thể sống thiếu em. Anh không đồng ý chia tay!”
Cố Ngạn bắt đầu kích động, vừa nói vừa định nắm lấy tay tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Tạng Cát – người ngồi ghế sau chúng tôi – đã nhanh chóng ngăn lại.
Sức lực của một người tập gym sao bì được với chàng trai lớn lên từ thảo nguyên chăn ngựa thả bò? Cố Ngạn bị Tạng Cát ấn chặt vào ghế.
Chị chủ homestay – chị Tiêu – đứng một bên gật gù khen ngợi Tạng Cát ra tay đúng lúc, vừa nhìn ảnh hot search trên điện thoại vừa nhìn Cố Ngạn rồi lầm bầm:
“Thực ra đâu có giống ngoài đời mấy đâu.”
Nói thật thì Cố Ngạn cũng đẹp trai, đặc biệt là trong giới ca sĩ.
Nhưng so với vẻ đẹp hoang dã, tự nhiên của Tạng Cát thì đúng là kém hẳn vài phần khí chất.
Cố Ngạn cố giãy giụa, đạp hai cái nhưng chẳng thoát nổi.
Cuối cùng anh ta buộc phải trừng mắt nhìn Tạng Cát, gầm lên: “Buông tôi ra!”
Nhưng khi nheo mắt nhìn kỹ vài giây, anh ta đột ngột kêu lên:
“Là cậu?”