- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276: Phiên Ngoại
- Chương 277: Phiên Ngoại (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Quần áo trợ lý Tống mang đến, có thể thay từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Cố tổng được phục vụ từ trong ra ngoài rất thoải mái, thay bộ trang phục màu sáng cắt may vừa vặn, sạch sẽ gọn gàng như cây tuyết tùng, trên đường đi khiến không ít người nhìn chăm chú.
Dĩ nhiên, vì kim chủ đã đề ra yêu cầu mới, Cố Tổng rất ngoan ngoãn ( thực ra là lười biếng vì đã no nê) không quấy rầy anh nữa.
Cậu vẫn ngồi ở ghế sau xe, bên cạnh là Trình Đông Húc, nhưng cậu không như một con vật nhỏ phát hiện ra kho báu, luôn nghịch ngợm khắp nơi, trộm hương cắp ngọc một cách trắng trợn như trước đây nữa.
Thiếu niên bên cạnh im lặng, Trình Đông Húc nghiêng đầu nhìn cậu: " Lại đây."
" Có thể nằm xuống không?" Cố tổng không muốn di chuyển, động một chút là đau lưng, chỗ đó cũng không thoải mái.
" Được." Trình Đông Húc nói, trở lại vẻ trầm lặng lạnh lùng như trước.
Cố Tinh lần này không khách sáo, đầu gối lên đùi Trình Đông Húc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu tỉnh dậy sau hơn nửa giờ, xe dừng ở một ngôi nhà nhỏ rất yên tĩnh.
Cố Tinh ngẩng đầu, trước cổng ngôi nhà có tấm bảng hiệu ghi hai chữ: " Vị Trân".
Bên ngoài nhìn đơn giản, nhưng bên trong lại là một thế giới khác.
Cầu nhỏ, nước chảy, đình đài lầu các, kiến trúc giả cổ rất tinh tế.
Cố tổng cũng coi như đã thấy qua nhiều, không ngạc nhiên bước đi bên cạnh Trình Đông Húc.
Thiếu niên mặt mày như vẽ, dáng vẻ từ tốn, khiến người dẫn đường tò mò nhìn thêm vài lần.
Nơi này là chế độ thành viên, và cần phải có người quen giới thiệu, nhiều người có tiền nhưng vẫn bị từ chối ngoài cửa.
Lần đầu đến đây, khách thường tò mò và khen ngợi, nhưng thiếu niên này lại bình thản, rõ ràng là người lớn lên trong nhung lụa.
Đẩy cửa bước vào, Cố Tinh liếc một cái liền biết buổi tụ tập này còn riêng tư hơn lần gặp Ngô Lộ.
Phân tích theo bản năng, nhưng việc này không liên quan gì đến cậu, cậu chỉ cần ăn uống... à không, ăn uống ngủ nghỉ với kim chủ, đẹp trai phong độ không làm mất mặt kim chủ là được, những thứ khác không quan trọng.
Trình Đông Húc bước vào, chỗ tốt nhất đương nhiên để dành cho anh.
Ánh mắt của những người khác phần lớn dừng lại trên người Cố Tinh.
Lần trước là tình cờ, lần này Trình thiếu trực tiếp đưa người đến, thiếu gia nhà họ Cố thực sự có chiêu.
Nhưng nhìn thì đúng là rất đẹp mắt, dáng người và khuôn mặt đều thuộc hàng đỉnh cao, khiến những người khác bị lu mờ.
Cố Tinh vừa nhìn thấy Chu Duẫn Chi.
Anh ta ngồi dựa vào ghế, ngửa mặt, khóe môi nhếch lên, vừa xấu xa vừa ngứa đòn.
Người khác không biết Trình Đông Húc đưa cậu đến, nhưng Chu Duẫn Chi thì biết.
Tuy nhiên, bây giờ bàn đã đầy người ngồi, không có chỗ cho cậu, Cố Tinh không nghĩ đây là sự trùng hợp, nhìn chỗ ngồi, không phải là bàn không đủ chỗ, mà giống như các ghế khác đã được cố tình dọn đi.
Chu Duẫn Chi đích thực là cố ý, thậm chí ngay cả chi tiết ghế bị dọn đi, cũng giống như Cố Tinh suy đoán.
Con báo nhỏ ngầm rất dữ, nhưng trước mặt Trình Đông Húc lại tỏ ra biết điều, còn dám giở trò để mình chờ đợi ở Ánh Thịnh, đứng đó mà suy nghĩ, nếu không thì biến đi!
Chu Duẫn Chi tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn tàn ác, đó là những đánh giá của Cố Tinh khi đọc nguyên tác về anh ta.
Một người như thế lại làm trò này, thật ấu trĩ đến mức khiến người ta muốn cười.
Trong đầu nghĩ vậy, đôi mắt nhạt màu của cậu lộ ra điều đó, khóe miệng cũng cong lên, môi đỏ răng trắng, vừa ngoan vừa linh hoạt.
Chu Duẫn Chi: " !!"
" Hình như hết chỗ rồi, nếu không... cậu ra ngoài đợi một lát nhé." Người nói là một thanh niên ngồi bên cạnh Chu Duẫn Chi, dáng vẻ không tệ, ánh mắt nhìn Cố Tinh đầy khinh miệt và cảnh giác.
Vương Thân Nhiên bị Chu Duẫn Chi gọi đến qua một cuộc điện thoại, nhìn thấy Chu Duẫn Chi bảo người dọn ghế đi, còn tò mò hỏi, nhưng sau đó thấy anh ta có vẻ rất vui, không thèm trả lời.
Vương Thân Nhiên hiểu tính khí của vị thiếu gia này, nghe lời và tuân thủ là điều quan trọng nhất, không dám hỏi nữa, sợ bị đá ra ngoài.
Bây giờ hiểu ra Chu Duẫn Chi muốn làm khó thiếu niên đến sau cùng này, thấy cậu ta vừa vào đã thu hút ánh nhìn của mọi người, không nhịn được mở miệng.
Cố Tinh nhìn thấy khoảng cách gần gũi giữa Vương Thân Nhiên và Chu Duẫn Chi, hiểu rõ anh ta là ai.
Cảm thấy không nói nên lời, này, làm đồng chí, tại sao phải đấu đá nhau?
Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về Cố Tinh sau lời của Vương Thân Nhiên.
Cậu như không nhận ra, chỉ hỏi Trình Đông Húc: " Anh Trình, cần em ra ngoài đợi anh không?"
Anh mắt mơ màng của thiếu niên trở nên lạnh lùng, cũng không nhìn Chu Duẫn Chi nữa, khiến Chu Duẫn Chi thấy bực bội.
Chưa đợi Trình Đông Húc lên tiếng, anh ta đã không kiên nhẫn đá vào ghế của Vương Thân Nhiên, làm người nọ lảo đảo: " Nói nhiều quá, ồn ào chết đi được, cút ra ngoài!"
Vương Thân Nhiên đầu óc như bị đơ: " Chu thiếu..."
Nhưng lời cầu xin sau đó anh ta cũng không nói ra, mặt đỏ bừng bừng đi ra ngoài, ánh mắt của Chu Duẫn Chi nói rõ, nếu lắm mồm sẽ bị kéo ra ngoài.
Trình Đông Húc nói với Cố Tinh: " Ngồi bên cạnh tôi."
Người mà Chu Duẫn Chi mang đến thực sự quá ồn ào, vì anh ta đã tự xử lý, nên Trình Đông Húc cũng không cần lên tiếng.
Với Vương Thân Nhiên vô lý làm khó cậu, Cố Tinh không có chút đồng cảm nào.
Bây giờ cậu coi như người của Trình Đông Húc, ngồi bên cạnh Chu Duẫn Chi không phải điều hay, chủ yếu là rất ảnh hưởng đến khẩu vị, cậu kéo ghế của Vương Thân Nhiên lại gần Trình Đông Húc, nói với Chu Duẫn Chi: " Chu thiếu, phiền anh nhường chỗ."