- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276: Phiên Ngoại
- Chương 277: Phiên Ngoại (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Trình Đông Húc chưa bao giờ cảm thấy mất kiểm soát như lúc này.
Người đàn ông xa lạ đột ngột xuất hiện này, dựa vào cái gì mà có thể gần gũi với Tiểu Tinh như vậy?
Còn dám chạm vào quần áo của cậu ấy nữa!!!
Họ đã phát triển đến mức độ nào rồi?
Rõ ràng khi Tiểu Tinh và anh thân thiết nhất, cũng chưa bao giờ gần gũi như thế này.
Anh ôm cậu ngủ, tỉnh dậy, đối phương vẫn luôn giữ khoảng cách xa xôi.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp làm Trình Đông Húc cảm thấy như tim mình ngừng đập.
Nhưng bản năng lại khiến anh không thể tỏ ra yếu đuối, nhìn thì có vẻ tức giận đến cực điểm.
Cố tổng không phải là người ngốc, thậm chí rất thông minh.
Cậu hiểu ra, Trình bá tổng hình như đang ghen.
Vừa rồi Thi Tĩnh Duy giúp cậu kéo khóa áo.
Người ngoài nhìn vào, thực sự có chút quá thân mật.
Hiểu ra rồi, cậu thấy thật nực cười.
Anh ta ghen cái nỗi gì?
Họ đâu có ở bên nhau.
Hơn nữa, vai cậu không tiện, chứ không phải...
Không đúng.
Dù sao vai cậu có thế nào, chuyện của cậu cũng chẳng đến lượt Trình Đông Húc can thiệp.
Cố tổng không thích bị người khác can thiệp quá nhiều.
Hơn nữa, mấy ngày nay chuyện Lâm Tri Thư về nước đã được PR rầm rộ.
Đầu tiên là ký hợp đồng với Công ty Giải trí Ngô Đồng, một công ty ngang ngửa với Song Tinh Giải Trí.
Sau đó, vì bộ phim quốc tế đoạt giải, cậu ta càng thêm đắc chí, làm lu mờ hết mọi người trong giới giải trí.
Một người như vậy đứng đó, Trình bá tổng dường như đã đi nhầm chỗ rồi.
Suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy rất phiền não.
Không phải phiền vì Trình Đông Húc.
Mà là vì cậu thật sự rất bận.
Dù nhìn có vẻ chỉ cần vài câu là đẩy được Cố Hằng Viễn khỏi vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.
Nhưng công việc chuẩn bị trước đó không hề dễ dàng.
Hơn nữa, Cố Hằng Viễn không phải là kẻ vô dụng.
Hôm nay bị k*ch th*ch lớn như vậy, khi lấy lại tinh thần chắc chắn sẽ phản công mạnh mẽ.
Cuộc tranh giành gia sản của nhà họ Cố giữa cậu và Cố Hằng Viễn cũng sẽ bước vào giai đoạn gay cấn.
Cuộc chiến sinh tử trên thương trường này, khiến Cố Tinh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào sau một thời gian dài.
Nhưng vết thương của cậu chưa lành, dễ mệt mỏi, giờ chỉ muốn về tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi.
Còn chuyện Trình bá tổng và Lâm Tri Thư ra sao, Cố tổng không muốn biết chút nào.
Sự xuất hiện của nhóm nhân vật chính chỉ làm cho cậu nhớ đến vai pháo hôi của mình, dù không sợ nhưng vẫn thấy khá phiền.
Trình Đông Húc nhìn thấy cậu thiếu niên nhíu mày, tỏ vẻ mạnh mẽ kháng cự nói với anh: "Tĩnh Duy là người của tôi, hình như không liên quan gì đến Trình tổng, vô cớ ra tay, dường như không phải phong độ mà anh nên có."
"Em đã để ý người khác rồi, anh cần phong độ trước mặt em làm gì nữa." Trình Đông Húc trừng mắt giận dữ.
Anh muốn vứt bó hoa hồng đi, nhưng lại không nỡ.
Cầm suốt cả đường đến đây mà.
Tay đã lạnh cóng, nhưng tay lạnh thế nào cũng không lạnh bằng trái tim lúc này.
Người đàn ông đưa hoa đến trước mặt Cố Tinh nói: "Anh đến đón em, cùng ăn bữa cơm."
Nghe câu này, mặt Cố tổng không khỏi đỏ lên.
Trước đây hai người không ít lần ăn cơm cùng nhau, mà không chỉ ăn cơm.
Định từ chối, Cố Tinh thấy Trình Đông Húc liên tục hắt xì hai cái.
Không biết có phải ảo giác hay không.
Hắt xì là việc không chờ người, nhưng Trình Đông Húc lại khéo léo tránh hoa, nhanh nhẹn đến khó tin.
Chưa kịp đưa hoa đã hắt xì, Trình Đông Húc cảm thấy mặt mũi có chút không giữ nổi.
Lại liếc Thi Tĩnh Duy bên cạnh một cái đầy đe dọa.
Cố Tinh thật sự ngạc nhiên.
Chuyện tặng hoa, cậu dù có thế nào cũng không liên tưởng nổi với người đàn ông trước mặt.
Hơn nữa lại là hoa hồng.
Ý nghĩa trong đó, không cần nói cũng hiểu.
Trợ lý Tống: Không khí ngượng ngùng này...
Phải để tôi ra tay!
"Thiếu gia, đây là bó hoa mà ông chủ đặc biệt chọn cho cậu, ông chủ dị ứng với phấn hoa nhưng vẫn cầm suốt đường không chịu buông tay, tấm lòng này, tôi nhìn mà cảm động." Trợ lý Tống nói.
Biểu cảm của anh ta chân thành hết mức, cứ như muốn thay Trình Đông Húc làm gì đó.
Trình Đông Húc cảm thấy anh ta có chút thái quá.
Rõ ràng là việc bình thường, sao qua miệng trợ lý Tống, anh lại cảm thấy mình như đứa trẻ ngốc nghếch.
Nhưng anh không ngắt lời trợ lý Tống.
Nếu Cố Tinh thực sự có thể hồi tâm chuyển ý, thể nào cũng được.
Đáng thương thì đáng thương.
Chỉ cần có thể kéo người về bên mình.
Trong lòng xoay chuyển bao nhiêu suy nghĩ, hoa vẫn nằm trong tay, cố chấp không chịu buông.
Anh lại không thể nhịn được mà hắt xì thêm vài cái.
May mà thiếu niên thực sự nhận bó hoa đó.
Nhưng, không phải là vui vẻ hay xấu hổ, mà như một người bạn tốt giúp đỡ, nhận lấy bó hoa.
Rồi, Trình Đông Húc nhìn thấy thiếu niên nghiêng đầu nhìn người đàn ông xa lạ không biết từ góc xó nào xuất hiện bên cạnh.
Anh dần bình tĩnh lại, nhìn Thi Tĩnh Duy từ trên xuống dưới một cách khó chịu.
Đen hơn mình, mặt không đẹp trai bằng mình, dáng người cũng không bằng mình.
Một chút cũng không xứng với Cố Tinh.
Thực ra, Thi Tĩnh Duy trong đám đàn ông, nhan sắc, dáng người, chiều cao đều thuộc hàng thượng thừa.
Nhưng Trình Đông Húc lại là đỉnh cao, Trình Đông Húc tự luyến một chút cũng không phải là vô lý.