- Trang chủ
- Quản Gia Lương Cao Bị Nghi Oan
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Quản Gia Lương Cao Bị Nghi Oan
Tác giả: Nhất sinh nhất thế
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Phó tổng!!!
Biệt thự của anh chẳng lẽ là công ty gia đình à?!
Sao toàn là dì ba, cậu tư, bà tám, chú bảy thế này?!
08
“Hả? Cháu lớn á?”
Mạnh Ninh Hi cũng hoảng hốt thốt lên một tiếng nhỏ.
Ngay sau đó, Mạnh Ninh Hi lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, khoác lấy tay dì Lý, ngọt ngào nói:
“Ôi, dì xem kìa~ Là bậc trưởng bối của anh Đình Trinh mà sao không nói sớm cho cháu biết với ạ!”
Dì Lý cười nhạt, đẩy tay cô ta ra, giọng mỉa mai:
“Giờ biết cũng chưa muộn đâu.”
Giọng Phó Đình Trinh chợt lạnh đi rõ rệt:
“Mạnh Ninh Hi, rốt cuộc em đang muốn làm gì?”
“Hôm nay chính em nằng nặc bắt anh phải tổ chức tiệc chào mừng tại nhà.”
“Giờ lại bày ra cái trò này, em không thấy mất mặt à?”
Mạnh Ninh Hi lập tức chuyển sắc mặt, như thể bầu trời vừa sập xuống:
“Anh Đình Trinh, tất cả là vì em quá yêu anh thôi…”
“Em sợ… sợ rằng bên cạnh anh có người khác thay thế em.”
“Chúng ta xa nhau lâu như vậy, em vừa về nước đã thấy bên anh có một người phụ nữ mới… em thật sự sợ anh sẽ bỏ rơi em…”
Phó Đình Trinh khẽ day trán, rõ ràng là đang đau đầu cực độ.
“Anh mới sang nước ngoài thăm em cách đây nửa tháng mà.”
Mạnh Ninh Hi lập tức khựng lại.
Biểu cảm trên mặt cô ta trở nên bối rối, hoảng loạn.
Tôi len lén kéo nhẹ vạt áo dì Lý —
Cái kiểu “anh có còn yêu em không” như thế này, tôi không muốn làm nhân vật chịu đạn đâu.
Tôi men theo sát mép tường, chuẩn bị âm thầm rút lui khỏi chiến trường.
Ai ngờ Mạnh Ninh Hi đột nhiên tóm chặt lấy cổ tay tôi:
“Cô hài lòng rồi chứ?!”
“Hả?” — tôi ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì.
Mắt Mạnh Ninh Hi rưng rưng, nước mắt rơi như chuỗi ngọc bị đứt:
“Cô phá hỏng tiệc chào đón của tôi, khiến tôi mất mặt, khiến anh Đình Trinh ghét bỏ tôi, cô vui rồi đúng không?!”
Tôi nghiêng đầu lắng tai nghe — phía cuối hành lang, đại sảnh vẫn rộn ràng tiếng nhạc, tiếng trò chuyện cười đùa, ly cụng nhau leng keng.
Tôi gãi đầu, vô tội chỉ tay về hướng đó:
“Tiệc chào đón của cô… hình như vẫn đang diễn ra rất náo nhiệt mà?”
Sắc mặt Phó Đình Trinh lúc này đã không thể dùng từ “khó coi” để miêu tả nữa rồi.
Lần đầu tiên, tôi thật sự thấy được cái dáng vẻ tổng tài băng lãnh như bước ra từ tiểu thuyết, khí lạnh quanh người như muốn đóng băng cả không khí.
Ánh mắt anh ấy đầy thất vọng, sắc như dao:
“Nhinh Hi, em vừa về nước, anh hiểu là em chưa quen.”
“Nhưng em cứ hết lần này đến lần khác làm ầm lên như vậy… anh thật sự rất mệt.”
“Sao em lại trở thành như thế này?”
“Nửa tháng trước, lúc còn chưa về nước, em vẫn còn rất tốt cơ mà.”
Mạnh Ninh Hi nhìn thấy sự thất vọng trong mắt anh,
lời nói cũng bắt đầu lắp bắp:
“Em… em đọc nhiều tiểu thuyết quá…”
“Họ nói… đàn ông khi bên cạnh có người phụ nữ khác, thì sẽ thay đổi…”
“Sẽ… ngoại tình…”
Phó Đình Trinh nghe xong, sắc mặt dịu đi một chút:
“Vậy từ giờ… em có thể đừng đọc mấy thứ đó nữa được không?”
Mạnh Ninh Hi mũi đỏ ửng, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người khoác tay nhau quay trở lại đại sảnh tiệc tùng.
Còn tôi thì… chết lặng tại chỗ.
Tiền bồi thường của tôi… bay màu rồi…
Mười ngày rong chơi tiêu hết nửa tài khoản,
Giờ lại phải quay về làm việc với trái tim nguội lạnh.
Hu hu hu hu…
Cô Mạnh ơi!
Cô đánh tôi rồi không trả tiền là sao hả?!
Anh đuổi việc tôi đi cho rồi!!
Có lẽ… tiếng hét trong lòng tôi quá lớn,
Mạnh Ninh Hi bỗng quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái.
Ánh mắt sâu thẳm như thể nhìn thấu tâm can.
Tim tôi bất giác giật thót.
09
Kể từ ánh nhìn đó của Mạnh Ninh Hi,
Tôi sống trong tình trạng nơm nớp lo sợ suốt hơn nửa tháng.
Nhưng rồi dần dần tôi phát hiện, mỗi lần Mạnh Ninh Hi tới nhà họ Phó,
Cô ta đều bày ra dáng vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, đáng yêu vô cùng.
Tôi mới bắt đầu thả lỏng cảnh giác.
Cùng với việc lễ cưới giữa Phó Đình Trinh và Mạnh Ninh Hi sắp diễn ra,
Đồ đạc sinh hoạt của cô ta cũng dần lấp đầy phòng ngủ của Phó tổng.
Còn tôi thì bận đến mức quay như chong chóng mỗi ngày.
Vừa phải thảo luận kế hoạch cưới hỏi với bên tổ chức,
Vừa phải sắp xếp đồ đạc riêng cho Mạnh tiểu thư.
Cuối cùng cũng tới ngày trước lễ cưới.
Tôi bận đến mức… khóe miệng mọc liền mấy cái mụn nước.
Buổi sáng, lúc đi ngang qua tôi, Phó Đình Trinh nhìn thấy quầng thâm đen sì dưới mắt tôi,
Anh ấy phất tay một cái, vô cùng hào sảng:
“Quản gia Vương dạo này vất vả rồi. Tháng này lương gấp đôi.”
Mắt tôi lập tức sáng rực! Tôi cúi rạp người, không quên nịnh một câu:
“Ông chủ đúng là hào phóng!”