Không ngờ Mạnh Ninh Hi đột nhiên đẩy mạnh tôi một cái,
Sau đó xoay người, nhảy lên như múa ba-lê, vừa nhấc váy đỏ, vừa xoay một vòng cực kỳ khoa trương.
Ngay sau đó, cô ta “ngã xuống đất” một cách đầy duyên dáng,
Ánh mắt kinh hoàng, khó tin chỉ thẳng vào tôi:
“Cô… cô dám đẩy tôi ư…”
Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán xì xào, xen lẫn vài tiếng cười nhạo.
Tôi chỉ biết ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng như trút cả nghìn cân oán khí.
Rồi liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
07
Dì Lý và quản gia Trương nhanh chóng chạy đến,
Một trái một phải, lập tức đỡ lấy Mạnh Ninh Hi và kéo cô ta lên lầu.
Mạnh Ninh Hi vùng vẫy không ngừng,
Miệng thì không ngừng la hét chửi bới.
Tôi chỉ còn biết cười gượng, lia mắt giao tiếp ánh nhìn với các vị khách xung quanh.
Ngoài dự đoán, ai nấy đều nhìn tôi với vẻ mặt… đầy thông cảm.
Thông cảm??
Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, có gì đáng để đám tư bản lạnh lùng này phải thương hại chứ?
Tôi nhún vai, kéo vali đi thật nhanh, rời khỏi cái chốn thị phi này.
Vừa bước vào trong phòng chưa đến năm phút…
Cánh cửa phòng tôi bị đá tung ra.
Mạnh Ninh Hi đứng đó, ngực phập phồng vì tức giận,
Mái tóc uốn cầu kỳ cũng đã hơi rối.
Còn tôi thì… chỉ thấy xót xa nhìn cái lỗ thủng to tướng vừa xuất hiện trên cánh cửa gỗ ép của mình do mũi giày cao gót của cô ta gây ra.
Cái này… có bắt tôi đền không trời?
Rõ ràng không phải gỗ thật rồi.
Đồ công ty thi công rẻ tiền mất dạy!
Dì Lý và quản gia Trương đứng sau lưng Mạnh Ninh Hi,
Nhìn tôi bằng ánh mắt “chịu thôi, không giúp nổi mày đâu”.
Tôi liếm môi, cố gắng nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp:
“Cô Mạnh, có lẽ cô đang hiểu lầm tôi điều gì đó.”
“Tôi có hợp đồng lao động ký trực tiếp với Tổng giám đốc Phó, cần thì tôi có thể lấy ra cho cô xem.”
Mạnh Ninh Hi đảo mắt nhìn quanh căn phòng như thể đang thị sát lãnh địa:
“Cô gì đó, họ Vương đúng không? Tôi cho cô ba ngày.”
“Cút càng xa càng tốt.”
“Dù cô có là cái gì mà 2N hay 3N đi chăng nữa, tôi cũng đủ tiền trả. Cút cho tôi.”
Tim tôi khẽ giật thót.
Tôi liền lập tức chỉnh lại tư thế, nghiêm túc nói:
“Xin nhắc lại— tôi là Vương Triều Hoa, quản gia chính thức của Phó tiên sinh, ký hợp đồng hợp pháp, nộp thuế đầy đủ, đã làm việc ở đây ba năm rưỡi.”
“Đây là hợp đồng lao động của tôi. Nếu cô muốn đơn phương sa thải tôi từ bây giờ, vậy xin hỏi: khoản bồi thường sẽ được thanh toán như thế nào?”
Mạnh Ninh Hi liếc tôi một lượt từ đầu đến chân với ánh mắt khinh thường:
“Chỉ là một con nhỏ làm thuê mà cũng ham tiền thấy rõ.”
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt dì Lý và quản gia Trương phía sau đã trở nên rất khó coi.
Tôi nghiến răng, giữ vững lý trí:
“Cô Mạnh, chúng tôi tuy là người làm thuê, nhưng lao động bằng sức lực của mình để nhận lại đồng tiền xứng đáng.”
“Xin cô hãy tôn trọng.”
“Theo Luật Lao động, nếu bị sa thải trái pháp luật, tôi được bồi thường 2N.”
“Tôi có mức lương năm là 4 triệu, tính ra mỗi tháng hơn 330.000. Vậy 2N là khoảng 670.000.”
“Cô định chuyển qua ngân hàng hay muốn trả bằng tiền mặt?”
Mạnh Ninh Hi trợn mắt, hít vào một hơi lạnh:
“Cô còn dám chối mình không phải được bao nuôi sao?”
“Nhà ai mà thuê quản gia với lương năm cả triệu tệ chứ?”
“Cô định nhân cơ hội mà tống tiền à?”
Tôi âm thầm lắc đầu. So với tổng tài Phó thì Mạnh tiểu thư đúng là… hơi bị keo kiệt.
Hơn nữa, cô ta hết lần này đến lần khác xúc phạm tôi,
Tôi bắt đầu thật sự mất kiên nhẫn.
Thấy tôi lắc đầu, sắc mặt Mạnh Ninh Hi tối sầm lại:
“Cô lắc đầu cái gì? Cô đang coi thường tôi đấy à?!”
“Cô tưởng tôi không trả nổi chắc?”
“Cô biết gia đình tôi là dạng gì không hả?”
“Toàn là lũ nhà quê như các người mà cũng dám coi thường tôi à!”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng phụ họa:
“Đúng đúng, tôi là người nhà quê. Vậy cô Mạnh định chuyển khoản tiền bồi thường cho tôi bằng cách nào ạ?”
“Tiền bồi thường gì cơ?”
Một giọng nói quen thuộc, trầm ổn vang lên từ hành lang —
Giọng của Tổng giám đốc Phó.
Tôi vừa định trả lời thì thấy Mạnh Ninh Hi trước mặt tôi đột nhiên giật mình,
Sau đó — tự vung tay tát mạnh vào mặt mình một cái.
Hai hàng nước mắt lập tức lăn dài xuống má.
Rồi cô ta quay đầu chạy ra cửa, khóc lóc nức nở:
“Anh Đình Trinh…”
“Em chỉ tốt bụng đến để xin lỗi quản gia của anh…”
“Không ngờ cô ta chẳng những không chịu tha thứ, mà còn đánh em…”
“Còn đòi em bồi thường bảy trăm ngàn tệ!”
Màn kịch bạch liên hoa quả là đỉnh cao.
Tôi chỉnh lại dáng, bước thẳng ra cửa.
Trước mắt tôi là cảnh tượng —
Phó Đình Trinh đang ôm chặt lấy Mạnh Ninh Hi.
Trên mặt Phó Đình Trinh đầy vẻ nghi ngờ.
Thấy tôi bước ra, anh ấy nhíu mày:
“Quản gia Vương, vết thương lành rồi à?”
Tôi gật đầu nhẹ.
Ngay sau đó, ánh mắt Phó Đình Trinh chuyển sang khuôn mặt của Mạnh Ninh Hi:
“Em bị sao thế này?”
Mạnh Ninh Hi nghiến răng, rít lên đầy uất ức:
“Anh Đình Trinh! Em chẳng phải đã nói là bị cô ta đánh rồi sao!”
Tôi liếc mắt trao đổi ánh nhìn với dì Lý và quản gia Trương.
Dì Lý lập tức hiểu ý, bước tới tiếp lời:
“Ôi trời ơi, cháu lớn à, cháu không biết đâu! Trời ơi, cái vị hôn thê này của cháu đúng là không ổn chút nào đâu!”
Rồi bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc —
Từ lúc tôi bước vào biệt thự đến khi Mạnh Ninh Hi tự vung tay tát mình,
Dì Lý diễn tả lại một cách rõ ràng, sinh động, đầy cảm xúc như đang lên sân khấu kịch nói.
Trong suốt quá trình đó, gương mặt của Phó Đình Trinh mỗi lúc một trầm xuống,
Sắc mặt ngày càng khó coi.
Còn tôi — tôi thì chỉ bị sét đánh ngang tai với một từ:
“Cháu lớn!”