QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Dược bổ thì đúng là có đưa tới, nhưng khi Phó Thành An nhìn thấy, tức đến nỗi đập phá tan tành.
Ta liền dặn hạ nhân mang những vật quý trong viện thu dọn hết, chỉ để lại đồ mua ngoài, cho hắn mặc sức mà đập.
Mấy ngày gần đây ra ngoài, ta thường gặp đủ loại “trùng hợp”.
Hôm qua là một công tử gầy yếu bệnh tật, hôm kia là một hán tử thân cao lực đại, hôm trước nữa lại là một thư sinh phong nhã giỏi ngâm vịnh.
“Quận chúa, chuyện Phó Thành An bất lực đã truyền khắp kinh thành, chỉ e những kẻ kia đều muốn trèo cao.”
Xem ra cũng đến lúc phải tìm cho hài nhi một phụ thân rồi.
Ngày Mông Viêm được sắp xếp ở trong phòng ta, ta cũng do dự rất lâu.
“Quận chúa, người còn định đứng ngoài cửa bao lâu nữa?” Mông Viêm nhướng mày, giọng không còn lạnh nhạt như thường ngày, mà ẩn giấu một tia thấp thỏm khó phát giác.
Sau này ta mới biết, thì ra Mông Viêm đã ái mộ ta từ lâu. Chỉ là khi Chu gia gặp đại nạn, hắn vì biết ta gian truân nên giấu tình cảm trong lòng.
Trước đó, ta đã sai người cho Phó Thành An uống thuốc, bày ra cảnh giả là đã từng viên phòng.
“Chu Nhược Phất! Ngươi thật không biết xấu hổ! Lại dám hạ dược ta!”
Ta chẳng buồn liếc mắt, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Hắn thấy ta dửng dưng, càng thêm tức giận, từ đó về sau ăn uống đều nghi thần nghi quỷ, vô cùng cẩn trọng.
Nhưng hắn cũng chỉ là lo hão mà thôi.
Mông Viêm vì ta mà ngày đêm cố gắng, Bách Lý đại phu mỗi ngày đều đến bắt mạch, tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có tin vui.
Chỉ là không ngờ Triệu Tâm Nhi lại cả gan đến trước mặt ta… khoe khoang.
Chắc dạo trước bị ta làm cho sợ mất vía, nên cứ ru rú trong viện không dám ra ngoài. Hôm nay không hiểu sao lại dám lớn tiếng như vậy.
“Dù ngươi có cưỡng lưu phu quân một đêm thì thế nào? Phu quân ngày đêm đều ân ái cùng ta, không chừng trong bụng ta đã mang cốt nhục của An ca ca!”
Lại còn cố ý liếc mắt về phía bụng ta, vẻ mặt đầy đắc ý khiêu khích.
“Ngươi dù là quận chúa thì đã sao? Nếu không được phu quân sủng ái, cũng chẳng thể bắt hắn ngày ngày bò lên giường ngươi được!”
Giọng nói chua ngoa chẳng khác gì móng tay cào vách gạch, lại còn cố làm ra bộ dáng đắc thắng của kẻ tiểu nhân.
Ta che miệng cười khẽ, phất tay ra hiệu cho Tiểu Diệp.
Hai nha hoàn lập tức đè nàng ta quỳ rạp xuống đất, Tiểu Diệp tát trái tát phải, liên tiếp mười cái bạt tai rơi xuống không nể tình.
“Xem ra ngươi vẫn chưa nhớ được bài học, lại dám đến trước mặt ta mà vênh váo kêu gào.”
Triệu Tâm Nhi vừa gào vừa khóc, đôi má vốn trắng nõn nay đã sưng phồng như đầu heo.
“A! Mặt ta! Mặt của ta!”
“Chu! Nhược! Phất!”
Phó Thành An vừa vặn bước đến, thấy người mình yêu thương trong lòng bị đánh thành bộ dạng thê thảm như vậy, ánh mắt hệt như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
“Ngươi là tiện phụ lòng dạ độc ác! Ghen ghét Tâm Nhi được ta sủng ái, liền ra tay tàn nhẫn như thế!”
Hai kẻ đó bị ta chèn ép đến co đầu rút cổ trong viện bấy lâu, hôm nay lại to gan lớn mật như vậy.
Ta thảnh thơi nghịch móng tay, thong dong mà nói:
“Phủ Vĩnh Bình hầu ta, nuôi hai kẻ ăn không ngồi rồi vẫn còn lo được. Có điều, nếu lại để ta trông thấy những việc bẩn thỉu, người bẩn thỉu, thì đừng trách ta ra tay không lưu tình.”
Bên người ta đã bố trí thân binh cẩn mật, Phó Thành An đến khí thế hùng hổ, mà lúc quay đi thì tay chân run rẩy, dáng vẻ thảm thương vô cùng.
“Trông kỹ hai kẻ đó cho ta.”
Không lâu sau, ta đã được chẩn mạch, đúng như dự liệu — mang thai.
Tiểu Diệp đến bẩm:
“Quận chúa, bên kia… cũng chẩn ra hỉ mạch.”
Trong lòng ta liền rõ ràng mọi chuyện.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, rất nhanh sau đó, phủ Bá tước cho người mang lễ vật đến.
“Nhược Phất à, mẫu thân biết con mang thai, vui mừng không xiết. Đây là chút bổ phẩm mang đến, mong con bồi dưỡng thân thể thật tốt.”
Phó phu nhân tuy mang đến nhiều vật phẩm, nhưng thật ra chẳng có bao nhiêu thứ quý giá.
Cũng phải thôi, Phó gia giờ chẳng khác gì nhà nát, lấy đâu ra thứ gì quý giá? Hôm nay chắc cũng là vét đến đồng bạc cuối cùng.
Ta khẽ cười, nói:
“Triệu Tâm Nhi nay cũng mang thai, thân thể lại yếu nhược, mấy món bổ phẩm này, ta xem, hay là để cho nàng ấy dùng thì hơn.”
Phó phu nhân nụ cười cứng lại giữa mặt.
“Nàng ta chỉ là một thiếp thất, nào có phúc dùng đến những thứ quý giá này!”
Ta liếc mắt nhìn ra cửa, vừa vặn bắt gặp Phó Thành An và Triệu Tâm Nhi đứng bên ngoài.