CHƯƠNG 12

Truyện: PHƯỢNG SONG KÝ

Tác giả: Bơ không cần đường

17

Đảng của Lục tướng quân rốt cuộc cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.

Giang sơn vững chãi, quốc thái dân an.

Hoàng thượng long tâm đại duyệt, luận công ban thưởng.

“Phí khanh lập đại công, phong chức Thượng thư.”

“Phu nhân của Phí khanh là nữ trung hào kiệt, phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.”

Ta lại đứng một bên, chần chừ nói:

“Hoàng thượng bất công! Thiếp cùng Phí Độ đều suýt bỏ mạng, cớ sao chàng thì được thăng quan tiến tước, còn thiếp lại chỉ là cái chức cáo mệnh phu nhân vô dụng kia?”

Chúng thần đồng loạt hít sâu một hơi, Phí Độ phản ứng lại, vội vàng dập đầu tạ tội.

“Hoàng thượng bớt giận, Đào Đào nàng không hiểu phép tắc, xúc phạm thiên uy, vi thần thay nàng tạ tội!”

Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nghe xong lời ta lại thấy hứng thú.

“Làm cáo mệnh phu nhân chẳng phải tốt sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn người, nghiêm túc nói:

“Phu quân có chức quan, còn được ban phủ đệ, mà thiếp chỉ là cáo mệnh phu nhân, chẳng có gì cả.”

Hoàng thượng cười lớn:

“Ngươi muốn làm quan? Muốn có phủ đệ?”

Ta gật đầu liên tục, “Muốn ạ!”

“Thú vị! Trẫm chưa từng thấy nữ tử nào thú vị đến vậy.”

“Vậy thì phong cho ngươi làm Bình Nam quan nữ tử, phẩm cấp tòng tam phẩm, ngang chức với Nông chính, chuyên lo về nông nghiệp đất đai. Thưởng một tòa phủ đệ, ngươi có hài lòng không?”

Hai mắt ta sáng rỡ, lập tức dập đầu tạ ơn:

“Hài lòng! Hài lòng! Tạ ơn hoàng thượng ban ân!”

18

Sắc mặt Phí Độ đen như đáy nồi.

Ta thì nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết khóc lóc đến mức không kìm được, rồi hai mắt đảo trắng, lăn ra bất tỉnh.

“Xong đời rồi—”

Phí lão gia và phu nhân cũng thu dọn hành lý chuyển sang ở cùng.

“Nơi nào có con dâu, nơi ấy có chúng ta!”

“Nơi nào có cháu trai cháu gái, nơi ấy có chúng ta!”

“Con à, ai biểu trước kia con hung dữ với người ta như thế…”

“Quả thực là phúc trong tay mà không biết giữ!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Còn nói người ta tham cái phú quý nhà họ Phí!”

“Nhìn đi! Người ta Đào Đào đến nhà cũng chẳng thèm về!”

Phí Độ đứng trước cửa nhà họ Tống, sắc mặt u ám.

Trên cửa dán mảnh giấy đỏ rành rành:

“Chó và Phí thượng thư không được vào.”

Châu nhi cầm trong tay con châu chấu chiên giòn, ngẩng đầu nhìn Phí Độ:

“Phụ thân, người ăn cái này đi, ta mới cho người làm phụ thân ta đó~”

Phí Độ cúi mắt, cắn chặt răng, môi run rẩy không thể mở nổi.

Châu nhi hừ một tiếng:

“Không ăn thì thôi! Người đâu! Ai ăn thì người đó được làm phụ thân ta!”

Phí Độ lập tức giật lấy, nuốt vào một phát.

Cánh cửa lớn nhà họ Tống lập tức rầm một tiếng đóng sập lại.

Mảnh giấy dán cửa vẫn đong đưa trước gió, chữ viết rõ ràng như ban ngày.

Vài tháng sau.

Phí thượng thư quỳ suốt trong cung, không chịu đứng dậy.

“Hoàng thượng! Thần không làm Thượng thư nữa!”

— Hết —