CHƯƠNG 9

Truyện: PHƯỢNG SONG KÝ

Tác giả: Bơ không cần đường

Hoàng thượng cảm động gật đầu:

“Ngươi tuy thân nữ nhi, nhưng chí khí lại không kém gì nam tử. Nếu người người đều như ngươi, trẫm há phải ngày ngày vì thiên hạ lao tâm khổ trí?

“Triều đình nuôi lũ tham quan ăn không ngồi rồi, lại phải nhờ đến một hồng nhan cứu quốc.

“Người đâu! Ban tọa!”

“Tạ ơn hoàng thượng!”

Ta dâng lên quyển sổ tay chép tay mang theo bên mình:

“Ba năm nay, dân nữ ngày đêm quan sát châu chấu, phân biệt loài, phân thời kỳ, nắm rõ tập tính, đã ghi chép cả vào trong sách.

“Châu chấu sợ lửa, sợ nước, sợ tiếng, sợ khói.”

Phí Độ nghe vậy liền giãn mày:

“Nếu thế, vi thần sẽ phái người đến các ruộng vườn gõ trống thổi kèn, nổi lửa đốt chúng.”

Ta lắc đầu:

“Nếu đợi đến khi châu chấu đã thành đàn mới đốt, thì mùa màng trong ruộng cũng đã tổn thất phần nhiều rồi.

“Hơn nữa, gõ trống tuy hữu hiệu, nhưng không chỉ khiến châu chấu hoảng sợ, mà cả chim muông cũng bị dọa chạy.

“Phí đại nhân chẳng phải nông phu, nên không biết, nếu chim bay đi cả, thì năm sau lấy ai ăn sâu? Đến khi đó, sâu bọ lan tràn, lúa má cũng chẳng giữ được.”

Phí Độ bị ta phủ nhận phương án, lại không tức giận, trái lại ánh mắt càng thêm sáng rỡ:

“Vậy… theo ý phu nhân thì nên làm thế nào?”

Ta gật đầu, chậm rãi nói:

“Trị châu chấu phải vừa phòng vừa công.

“Theo quan sát, có hai cách phòng:

“Thứ nhất, trứng châu chấu như tổ ong, có thể đào hố bên ruộng, đốt lửa ban đêm để thu hút chúng rơi vào bẫy.

“Thứ hai, châu non còn chưa mọc cánh, chưa thể bay. Chỉ cần đào mương đổ nước, chia ba mươi người thành một tổ, một người gõ trống, còn lại dồn châu vào mương nước, là có thể tiêu diệt sạch.”

“Còn về công:

“Nếu phòng không xuể, thì phải nhanh chóng bắt giết. Nhưng số lượng châu chấu quá nhiều, sức quan phủ khó mà kham nổi.

“Xin hoàng thượng hãy định ra chế độ khen thưởng rõ ràng, khuyến khích dân chúng cùng tham gia. Ai bắt được một đấu châu chấu, thưởng một trăm văn.”

Hoàng thượng còn chưa kịp mở lời, Phí Độ đã quỳ bên cạnh:

“Quốc hữu nạn, dân hữu trách. Thần xin hoàng thượng cho phép phủ Phí ra bạc phát thưởng, nguyện góp sức vì nước!”

Hoàng thượng tán thưởng cười lớn:

“Có ái khanh như vậy, trẫm vô cùng an tâm.”

Ta lại tiếp lời:

“Còn một biện pháp nữa, vạn vật tương sinh tương khắc — thiên địch của châu chấu chính là… vịt.”

Hoàng thượng vỗ tay cười to:

“Cái này thì dễ! Trẫm lập tức sai người gom hết vịt trong thành lại là xong!”

Ta liếc Phí Độ một cái, khom người bẩm:

“Chuyện này, phủ Phí cũng có thể làm được.

“Từ hai năm trước, dân nữ và gia phụ đã cho nuôi một bầy vịt trên trang trại nhà họ Phí, vốn là để phòng ngừa từ sớm.”

“Hảo! Hảo! Hảo một câu lo xa nghĩ trước!

“Vậy thì việc này, giao Phí toàn quyền cho phu thê hai người đảm nhận! Phu nhân làm chủ, khanh làm phụ. Phí khanh, có được không?”

Phí Độ vội đáp:

“Thần… tuân chỉ.”

Hoàng thượng đại hỉ:

“Nếu làm nên công trạng, trẫm tất trọng thưởng!”

“Tạ ơn hoàng thượng!”

13

Phí Độ… quả thật trở nên rất kỳ lạ.

Rõ ràng là ta làm chủ, hắn làm phụ.

Thế nhưng, hắn nay việc gì cũng xông lên trước, chẳng còn như thuở trước đối với ta lời nào cũng lạnh lùng sắc bén, lại chẳng nhắc gì đến chuyện người đứng sau lưng ta.

Ngược lại, hắn đối với ta càng thêm chiếu cố, giống như hôm ấy đoạt lấy đuốc lửa từ tay ta, mọi việc nặng nhọc, thô vụng, vất vả đều bị hắn giành hết.

Hừ, cuộc chiến này ta chuẩn bị đã ba năm, chỉ vì giây phút này, sao có thể để hắn đoạt lấy công lao?

Thế là ta liền công khai lẫn âm thầm tranh việc với hắn.

Hắn giành xẻng trong tay ta, ta lại cầm lấy đuốc lửa.

Hắn đào hố, ta gánh nước.

Hắn thấy ta như thế, nghiến răng tức tối:

“Ngươi! Ngươi có phải kẻ ngốc không!”

Ta cũng trừng mắt, không chịu kém cạnh:

“Hừ! Nếu để mặc ngươi một mình lo liệu, thì ta mới thật là kẻ ngốc!”

Giữa lúc ta cùng hắn tranh giành kịch liệt như lửa với nước, cuộc chiến phòng trừ châu chấu cũng đánh thắng một trận đẹp mắt.

Trong thành Yến Bắc lại lưu truyền một quyển thoại bản mới.

“Phu thê nhà họ Phí một lòng vì dân, vợ chồng đồng lòng, cứu vạn dân khỏi nước lửa. Mối nhân duyên của họ cảm động trời xanh, khiến người người hâm mộ. Thử hỏi Yến Bắc này, ai có được nàng dâu tốt phúc như thế? Tất nhiên là nhà họ Phí!”

Ta: “…”

“Phụ thân, lại là người viết đấy à?”

Phí lão gia làm bộ đạo mạo:

“Suỵt, khiêm tốn, khiêm tốn thôi ~”

Khóe môi Phí Độ hơi cong, chẳng nói gì.

Đang lúc mọi chuyện tưởng chừng đang dần chuyển biến tốt đẹp, lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Hôm ấy, ta cùng Phí Độ chuẩn bị hoàn tất cuộc chiến thắng lợi, thì bỗng nhiên xuất hiện mấy chục tên hắc y nhân.

Bọn chúng ra tay tàn độc, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm của Phí Độ. Người của ta mang theo đều là nông dân, làm sao chống đỡ nổi những kẻ ấy?

Sau mấy lượt giao chiến, Phí Độ dần lâm vào thế hạ phong, trên người cũng đã thấm máu.

Thực ra, với thân thủ của hắn, nếu chỉ lo cho bản thân, thì muốn trốn cũng có thể chạy thoát.

Nhưng khổ nỗi… hắn lại còn phải để ý đến ta.

Chỉ nghe một tiếng rên nặng nề, một lưỡi đao sắc bén cắm thẳng vào ngực hắn.

Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng ta và hắn đều sẽ bỏ mạng tại đây.

Ta nghiến răng, bốc một nắm bùn đất, lớn tiếng hô:

“Coi chừng độc!”

Lũ hắc y nhân hoảng loạn lùi về sau, mà lúc phát hiện chỉ là bùn, ta đã cõng lấy Phí Độ biến mất không tung tích.

May mắn thay, ta ăn khỏe, làm khỏe, nên việc cõng hắn cũng chẳng mấy khó nhọc.