CHƯƠNG 6

Truyện: PHƯỢNG SONG KÝ

Tác giả: Bơ không cần đường

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

8

Hôm sau, Phí Độ nhập cung.

Nghe nói lần này hắn lại dâng lên phần tiếp theo của bản đồ biên cương, Hoàng thượng vô cùng vui mừng, định phong chức cho hắn, nhưng hắn lại khéo léo từ chối, chỉ tấu rằng mình đã trải qua cửu tử nhất sinh, nay chỉ muốn ở nhà bầu bạn cùng cha mẹ, thê tử và hài tử.

Thánh thượng cảm động, ban thưởng hậu hĩnh.

Từ hôm đó trở đi, hắn liền bế môn không ra, cả ngày ở trong phủ.

Có lẽ do huyết thống tương liên, Phí Độ dần trở nên thân thiết với Ngọc nhi và Châu nhi.

Lúc nhàn rỗi thì dạy chữ, dạy đọc, lúc chơi đùa thì kiên nhẫn dỗ dành.

Duy chỉ có với ta… lại lạnh nhạt vô tình.

Mà hôm qua Thẩm Ninh Sương còn khóc lóc bỏ đi, không rõ vì sao hôm nay lại như chưa có chuyện gì, thong thả đến phủ Phí.

Vẫn là bộ dạng ôn nhu hỏi han Phí Độ, thậm chí còn cùng hắn chơi đùa với hai đứa nhỏ.

Trông chẳng khác gì một vị thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận.

Những lời ấy là do Tiểu Thúy ghé tai thì thầm kể lại cho ta.

Hôm ấy về sau, ta nằm liệt trên giường mấy ngày liền.

Không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, ngay cả ruộng vườn vốn yêu thích nhất cũng chẳng buồn lui tới.

Tất thảy đều cho rằng bộ dáng ta như vậy là vì Phí Độ lạnh nhạt với ta.

Phí lão gia cùng phu nhân thấy thế, càng hết lòng dỗ dành, thậm chí còn sai Phí Độ đến phòng ta, để chúng ta có chút thời gian riêng tư.

Nhưng bọn họ đâu biết, ta và hắn nhìn nhau đã thấy chán ghét.

Hắn nghi kỵ ta, không ưa ta.

Mà ta đối với hắn, từ cảm giác áy náy dần hóa thành chán ghét.

Người ngoài nhìn hắn, chỉ thấy phong nhã như trăng, tài hoa cái thế.

Nếu không có đêm đó tại Thanh Châu, có lẽ ta cũng nghĩ như thế.

Nhưng ta vẫn nhớ như in, khi bản thân đã cận kề cái chết, có một kẻ nói:

“Có ai là nữ tử nhà lành, thân thể còn trong sạch, đổi lấy một chiếc bánh bao?”

Năm mất mùa, một chiếc bánh bao đủ để khiến người ta liều mạng cướp giết, đủ để khiến người ta cam lòng bán đứng chính mình.

Có kẻ vì sống mà vùng vẫy, có kẻ lại lấy khốn cảnh người khác làm trò giải trí.

“Thiếu phu nhân! Người còn không ra, Thẩm Ninh Sương kia sẽ giành mất vị trí của người đó!

Còn Ngọc nhi với Châu nhi nữa, sắp gọi nàng ta là nương rồi!”

Tiểu Thúy gấp đến phát khóc.

Nhưng trong lòng ta lại càng thêm bình tĩnh, khẽ lau nước mắt trên má nàng.

Vậy rốt cuộc ta đã sai ở chỗ nào?

Sai vì lừa gạt hai vị lão nhân để sống sót? Hay sai vì vì một chiếc bánh bao mà bán thân?

Nếu có thể lựa chọn, ai mà chẳng muốn sống trong sạch?

Còn Phí Độ… hắn thật sự cao quý hơn ta bao nhiêu chứ?

“Được rồi Tiểu Thúy, giúp ta chải đầu, mấy hôm rồi chưa ăn, ta cũng đói bụng rồi.”

9

Lúc ta tới tiền sảnh ăn cơm, Thẩm Ninh Sương đang ngồi đúng chỗ của ta ngày thường, kiên nhẫn nói chuyện cùng Ngọc nhi.

Phí Độ thì ngồi bên cạnh, ánh mắt ôn hòa nhìn Châu nhi, trông bọn họ thực sự giống như lời Tiểu Thúy nói…

Một nhà ba người.

“Nương ơi!”

Hai tiểu hài tử vừa thấy ta đến, liền lạch bạch chạy tới, uất ức nhào vào lòng ta.

Ta xoa xoa đầu chúng, dịu giọng nói:

“Được rồi, mau ngoan ngoãn ăn cơm nào.”

Châu nhi lại trừng mắt nhìn Thẩm Ninh Sương:

“Ngươi đứng lên! Đây là chỗ của nương ta!”

Sắc mặt Thẩm Ninh Sương thoáng khó coi, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười:

“Châu nhi à, con không biết thôi, chỗ này vốn dĩ là của ta, mười mấy năm nay ta cùng phụ thân con vẫn luôn ngồi như vậy.”

Phí Độ khẽ nhướng mày, nhưng chẳng nói gì.

Phí lão gia và phu nhân thì lộ rõ vẻ sốt ruột, toan nói điều gì đó, lại bị ta ngắt lời:

“Chỉ là ăn cơm thôi, ngồi đâu chẳng phải là ngồi.”

Ta thuận tay ngồi xuống vị trí trống bên cạnh, lặng lẽ gắp đồ ăn, cơm canh ăn hết một bát rồi lại thêm một bát nữa.

Phí lão gia và phu nhân thấy ta ăn uống trở lại như thường, nét mặt cũng dịu đi phần nào, rốt cuộc hé ra nụ cười vui vẻ.

“Người đâu! Đem móng giò với vịt quay mà thiếu phu nhân yêu thích dâng lên!”

Ta khẽ cong khoé môi, cười nhẹ:

“Tạ ơn phụ thân, mẫu thân.”

Thẩm Ninh Sương bĩu môi, lườm ta một cái đầy khinh miệt, rồi lại quay sang muốn tiếp lời với Ngọc nhi.

Ai ngờ Châu nhi bỗng òa khóc, giãy nảy đòi ăn… sâu.

Phí lão gia cùng phu nhân sắc mặt đại biến, nhưng thấy nàng khóc mãi không thôi, đành sai người chiên một đĩa châu chấu mang lên.

Trong ánh mắt kinh hãi của Thẩm Ninh Sương và ánh nhìn khó hiểu của Phí Độ, Châu nhi ăn một hơi mấy con, miệng đầy vẻ thích thú.

Ta nhìn nàng, khoé môi giật nhẹ, thực ra chuyện này… là lỗi của ta.

Khi trước ta từng đốt châu chấu để nghiệm chứng việc lửa có thể diệt được chúng tận gốc. Nào ngờ khi châu chấu cháy xong lại toả ra mùi thơm khác thường.